Chương 13 : Vật Thể Lạ . Thiếu Gia Bị Bệnh
Ngày thứ ba
Thiên Như xuống nhà với cánh tay đang bị quấn băng trắng , dù cô giấu tay đi nhưng cũng không qua mắt nổi hai người anh của cô .
- Thiên Như , cái tay của em bị gì vậy ?
- Em ...
.
.
.
. Em .
.
.
.
.
- Nói ?
- Em làm rớt bàn ủi vô tay .
- Sao ? Làm rớt á ?_ Thiên Kỳ nói nhưng không tin .
Trong nhà này Thiên Như là người cẩn thận và lo chu toàn mọi việc nhất chưa một lần bất cẩn đến vậy . Chắc chắn có mờ ám trong này . Thiên Nam nháy mắt Thiên Kỳ . Thiên Như nuốt khan , cô không thể nói sự thật là bị Thanh Duy làm bàn ủi rớt vào tay được , nếu không sẽ lộ ra việc cô làm . Thiên Như cố gắng hoàn thành bữa ăn sớm nhất để ra ngoài đi bộ thư giản một chút trước khi vào ngày làm việc thứ ba .
Bầu trời trong xanh , sương sớm hoà quyện vào chút không khí của một ngày mới . Giọt sương mang hơi lạnh của đêm qua hoà vào không khí hôm nay làm cho tiết trời chuyển biến lúc sáng sớm khá dễ chịu . Thiên Như giản dị trong chiếc áo Raglan tay ngắn màu trắng hồng và chiếc quần jean dài màu đen .
Thênh thang bước đi dạo xung quanh cái công viên gần đó , suy nghĩ mông lung về những việc đã từng xảy ra . Mệt mỏi cô dừng chân tại một dãy ghế trống , nhẹ nhàng ngồi xuống , Thiên Như đưa đôi mắt nâu sữa của mình vào khoảng không vô định ở phía xa kia . Đột nhiên một hình ảnh lạ hiện lên , là một người mẹ dẫn 3 đứa trẻ . Một nét quen thuộc hiện ra , Thiên Như đã nhớ ra . Đó chính là lần đầu mẹ dẫn 3 anh em bọn cô đi khu vui chơi . Lần đó cả nhà cô rất vui , cười nói , hạnh phúc bên nhau .
.
Tình cảm gia đình chỉ có thế , bạn sẽ nhận được nếu bạn biết trân trọng
.
Đại Nhân đến đón Thiên Như từ rất sớm , Thiên Như ra ngoài nên anh ngồi lại nhà cô chờ . Thiên Kỳ định lấy thông tin từ chỗ anh nhưng không được . Dù có moi móc thế nào cũng là câu Thiên Như làm rớt bàn ủi vào tay . Cả Nhân và Như lấy cớ đi học hát , nên anh cũng trả lời với Thiên Kỳ như vậy tránh không trùng khớp .
.
.
.
. Thiên Kỳ không moi được thông tin thì đành chờ cơ hội thôi .
.
Thiên Như ngồi đó suy nghĩ , đột nhiên một giọt nước mắt rơi . Rồi liên tiếp vài giọt nước mắt buồn tuông rơi trên đôi gò má xinh đẹp của cô .
Nhớ
Nhớ
Nhớ
Thiên Như nhớ bố mẹ của cô , người mà mang cô từ nơi đó ra , nuôi nấng dạy dỗ cô nên người . Những người đã cho cô được cuộc sống của một gia đình . Nhưng giờ họ đã đi xa , đi mãi mãi , nhiều lúc cô muốn theo họ để trả cái ơn mà họ đã làm cho cô . Nhưng thiết nghĩ , làm vậy hai anh sẽ buồn lắm , thôi thì ở lại để thay họ quan tâm cho những đứa con của họ .
Thiên Như khẽ nâng tay lau đi giọt nước mắt , cô đứng dậy lấy tinh thần cho ngày làm việc thứ 3 .
" Nay sẽ có kết quả thi , không biết sẽ thế nào nữa . Bố mẹ ơi , hãy phù hộ cho con "
.
((( Nhà Thanh Duy )))
Làm như họ canh cô đến để kêu cô lên gọi Thanh Duy dậy hay sao á . Nản thật . Thiên Như không đáp lại bằng mấy từ " dạ , dạ , vâng vâng " nữa , Thiên Như lủi thủi đi lên lầu . Chưa kịp gõ cửa phòng Anh Duy thì anh đã từ trong bước ra rồi . Một nụ cười chào sương sớm mà anh dành cho cô . Thiên Như cũng đáp lại nụ cười đó . Thiên Như nước tới căn phòng 103 . Thiên Như định mở cửa bước vào , nhưng thôi lỡ ai mà thấy chắc cô chết . Lại tưởng cô tự tung tự tác , không xem ai ra gì kiếm cớ đuổi cô thì mệt .
Tiếng gõ cửa phát lên 5 lần nhưng bên trong cũng không hồi đáp . Thiên Như gọi 5 lần nhưng thiếu gia kia cứ như ngủ say lắm . Thiên Như mở cửa bước vào . Căn phòng này là một bãi rác . Quần áo trong tủ xốc lệch xệch , mền , gối cũng mỗi thứ một nơi , sách hay tập tài liệu cũng bay vèo vèo rơi rớt dưới sàn . Nhưng trên giường lại không thấy ai đâu ? Máy lạnh bật nhiệt độ 19 độ C , Thiên Như bước vào mà rùng mình .
Nhưng căn phòng như vậy ?
Chủ nhân của nó chạy đâu mất tiêu rồi ???
Thiên Như đứng một chỗ quan sát xung quanh , cô thấy có một vật thể lạ đang nằm dưới sàn bị che bởi cái mền . Kì lạ , có giường không ngủ lại ngủ dưới đất . Thiên Như lại kéo mền của anh ra , Thanh Duy co ro người dưới sàn , ngủ say lắm . Đêm qua trời hình như mưa , quần áo anh mặc cũng là bộ hôm qua .
.
.
. Tối qua hình như anh ra ngoài .
.
.
.
.
.
Không lẽ .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thiên Như đưa tay lên trán của Thanh Duy rồi đưa tay lên trán mình . Người anh sốt cao , toàn thân do bị ướt kèm theo nhiệt độ quá lạnh làm cơ thể thích ứng không kịp gây sốt , cảm lạnh luôn . Thiên Như cố vớ lấy cái điều khiển để chỉnh điều hoà nhiệt độ lại . Cũng may là Song Tuyết có chỉ có cách sử dụng khi cần thiết . Căn phòng dần trở nên dễ chịu hơn . Thiên Như gom đồ của anh dọn qua một bên . Cô cố đỡ anh ngồi dậy nhưng anh như heo vậy . Nặng cực kì . Lôi một lúc cô cũng kéo anh lên giường nằm được . Vã cả mồ hôi .
Thiên Như để anh nằm đó và chạy xuống gọi mọi người .
.
Một chiếc xe cấp cứu lao tới và đưa Thanh Duy vào bệnh viên truyền nước biển để phụ hồi sức !
!
! Thiên Như ở căn phòng của anh dọn dẹp . Ủi đồ và cất lại ngay ngắn gọn gàng cô tắt máy điều hoà đóng cửa phòng và đi xuống .
- Thiên Như _ Tiếng chị Song Tuyết gọi
- Dạ ?
- Một chút em mang cháo vào cho thiếu gia rồi đi học . Chị sẽ nấu và đưa em đem đi ngay tránh trễ học .
- Dạ . Mà chị ơi .
.
.
- Chuyện gì em ?
- Ngày mai cho em xin nghỉ một ngày nhé .
- Em nghỉ sao , thôi cũng được .
- Dạ , cám ơn chị nhiều ạ .
Song Tuyết bước xuống nhà , còn Thiên Như vẫn trên hành lang lau dọn . Song Như từ phía xa đi tới .
.
.
.
. Thiên Như cười nhưng đáp lại là ánh mắt khó đoán , ánh mắt chán ghét .
Sao chứ ?
Song Như ghét cô sao ?
Cô chưa làm gì sai mà ?
- Chị Như _ Thiên Như cố bắt chuyện
- Có chuyện gì ?
- Dạ , dạ em em chỉ muốn làm quen với mọi người thôi ạ
- Vậy sao ? Rãnh quá , lo làm việc đi _ Song Như bước qua cô , nhếch môi rồi tiếp tục di thẳng .
Song Như không thân thiện lắm .
Thiên Như hoàn thành công việc sớm nhất , xuống nhà lấy cháo mang vào bệnh viện cho Thanh Duy .
.
((( Bệnh viện )))
- Thiên Như
- Là cô hả ?_ Thanh Duy khó chịu .
- Vâng , tôi mang cháo của chị Song Tuyết nấu , chị nhờ tôi mang vào cho cậu .
- Em ngồi đi Thiên Như _ Anh Duy nhấc ghế đưa cô
- Cô để đó tí tôi ăn , còn giờ thì biến _ Anh buông lời khó nghe
Ghét cay ghét đắng cô hay sao á .
- Anh ăn sớm rồi uống thuốc , tôi xin phép .
_ Thiên Như đứng dậy quay đi - Ờ mai em xin nghỉ nha Đại Thiếu .
- Có gì sao em ?!
?
- Mai em có hẹn nên em xin nghỉ một ngày .
- Được rồi em .
- Dạ , em xin phép _ Thiên Như bước đến cửa thì có điện thoại .
- Alo ?
[[[ .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
]]]
- Đến bệnh viện đón Như nha
[[[ .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. ]]]
- Ok , đi ăn rồi đến trường Như cũng đang đói
[[[ .
.
.
.
.
.
.
.
.
. ]]]
- Ừm , Như đang xuống
[[[ .
.
.
.
.
.
.
.
.
. ]]]
- Bye
Đôi tay cô chạm vào chốt cửa thì .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Đứng lại , cô nói cô đói là sao ? Cô nói vậy chả khác nào nói nhà tôi không cho ăn ?_ Thanh Duy bắt bẻ
- Tôi không có ý đó .
- Vậy là ý gì ? Ở nhà đồ ăn nhiều lắm sao không ăn rồi hãy đến .
- Đúng rồi Như , sao em không ăn ?
- Dạ thôi , cháo là món em ghét nhất , còn mấy món kia không phù hợp với hạng người thấp hèn như em . Em đi ăn với bạn cũng được .
Thôi xin phép , nhớ ăn uống cho đúng giờ để mau lành bệnh , phòng của cậu tôi dọn dẹp xong rồi , mong khi cậu trở về đừng phá tung mọi thứ lên.
_ Thiên Như nói rồi bước thẳng ra ngoài .
Thanh Duy nằm đó mỉm cười , Anh Duy lắc đầu chịu thua . Thằng em của anh thật biết cách làm cho người hầu xoay đến chóng mặt .
Đại Nhân đón Thiên Như đi ăn xong rồi cả hai đi đến trường .
Đại Nhân cũng đang cầm sẵn kết quả trên tay . Chỉ chờ có thể ngồi xuống và mở ra xem thôi . Thật hồi hộp .
Đến trường , Thiên Như cứ hối thúc Đại Nhân xem kết quả .
.
.
.
.
.
và thật bất ngờ .
.
.
.
.
.
Thiên Như và cả Đại Nhân đã đậu vào Nhạc viện âm nhạc . Bắt đầu từ tuần sau là có thể đi học . Cả Thiên Như và Đại Nhân đều sung sướng vì công sức bỏ ra học 12 năm đã không uổng công .
.
.
.
.
.
Mừng quá và cả hai đã lên lịch sẵn cho chuyến đi ngày mai .
.
.
.
.
.
.