Chương 14 : " Nắm Tay Nhân , Nhân Dẫn Như Ra Biển Chơi . "
- Thiên Như ơi , đi thôi .
_ Đại Nhân đến nhà cô từ sớm.
- Nhân , anh đến tìm Như hả ?_ Hải Băng từ nhà đối diện đi sang . Ánh mắt Hải Băng nhìn Đại Nhân thật kì lạ và cả Đại Nhân cũng vậy .
- Ừm , có Như ở nhà không em ?
- Có đấy , sáng em thấy nó ra tập thể dục sớm lắm , chắc nó đang ở trong nhà . Mà anh với nó đi chơi hả ?
- Ừm . Em gọi Như giúp anh nha .
- Dạ để em .
Hải Băng vừa đi vào trong nhà Như vừa luôn miệng gọi tên cô . Thiên Nam , Thiên Kỳ đang nướng cũng bị cô làm cho tỉnh giấc . Thiên Như từ trên lầu phóng xuống nhanh . Hôm nay nhìn cô đẹp hơn mọi ngày thì phải , mặc đồ cũng giản dị và áo thun quần jeans thôi nhưng sao hôm nay nhìn cô đáng yêu quá ...
.
.
.
.
.
.
với tóc bím đẹp kia nhìn cô dễ thương hơn nhiều .
.
.
.
.
.
- Đi thôi Nhân .
- Đi đâu vậy ?_ Thiên Nam , Thiên Kỳ từ trong đi ra .
- Em đậu rồi nên đi ăn mừng .
- Vậy sao ? Thôi hai đứa đi đi nhưng nhớ về sớm . Mà thôi cho hỏi luôn là hai bạn đi đâu ?_ Thiên Kỳ dò hỏi
- Tụi em đi biển . Chiều tụi em về .
- Ừ , đem gì theo ăn đấy ?
- Tụi em mang đồ ra ngoài biển nướng , em có làm kimbap nữa.
- Hả , kimbap , cho anh đi với _ Thiên Kỳ mắt sáng rực . Cứ như chưa bao giờ anh nghe đến món anh thích hết vậy .
- Em chừa phần cho hai anh kìa , vô mà ăn , thôi em đi đây .
_ Thiên Như mỉm cười quay đi ra kéo Nhân đi nhưng chưa bước khỏi nhà cô đã lên tiếng :
- Cấm lên phòng lục lọi dưới mọi hình thức nếu không thì hiểu đấy .
Rồi cô cùng Nhân ra ngoài hẻm . Một chiếc Ford xám đậu phía trước . Thiên Như ngạc nhiên :
- Đi bằng gì vậy ?
- Xe hơi nhé .
- Của cậu sao ?
- Ừm , của mình . Cậu đưa đồ đây mình cất vào cho .
- Nè . _Thiên Như đưa balo đựng đồ ăn của cô cho Đại Nhân .
Thiên Như và Đại Nhân lên xe , Nhân cho xe dời khỏi chỗ đó .
" Quen biết với Đại Nhân sao ? "
" Biển ơi , hãy đợi ta "
.
Sau 30p ngồi trên xe . Cuối cùng chiếc bánh xe đang lăn tròn cũng phải ngừng lại . Một vùng chảo nước hiện ra trước mắt cô . Cái mùi mặn nồng của nước biển thoang thoảng nơi mũi của cô làm cô rất phấn khích . Cô mở cửa xuống xe và chạy thẳng về vùng biển kia để cho Đại Nhân tự xách đồ . Đại Nhân thấy Thiên Như vui anh cũng vui .
.
.
.
.
.
.
.
.
Đến biển nhưng Thiên Như không tắm , chỉ là ngồi chơi đùa một chút thôi . Chỉ là muốn thư giản một chút xíu .
Nơi này là nơi yên tĩnh nhất , là nơi cô từng đến cùng Anh Duy và là nơi cô muốn đến cùng với Hải Phong .
.
.
.
.
.
.
.
nhưng ước mơ của cô đã vụt tắt .
.
.
.
.
.
.
.
.
- Như ơi , em xem anh vẽ biển có đẹp không ?_ Người con trai đưa bức ảnh một bãi biển thật đẹp có hai người đang dạo biển . Thật sinh động .
- Đẹp lắm , hai người này là ai vậy anh ?_ Thiên Như hỏi .
- Là em với anh . Sau này khi có thời gian anh sẽ dẫn em ra biển chơi .
.
.
.
.
.
nhưng em hãy nhớ chỉ một mình anh được nắm tay em dẫn ra biển thôi . Ai cũng có thể chở em đi nhưng họ không được nắm tay em , em nhớ nhé .
- Gì mà rườm rà thế , có mỗi việc đi biển .
- Anh chỉ muốn anh là người đầu dẫn em đến biển thôi , anh sợ mình sẽ không có cơ hội .
- Anh nói bậy bạ gì vậy , anh nói vậy nữa , em giận anh luôn .
_ Thiên Như giả làm mặt hờn dỗi .
Hải Phong nhéo má cô rõ kiểu nựng yêu .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Thôi , anh xin lỗi . Cười lên cho vui nào .
- Em tạm tha cho anh _ Thiên Như mỉm cười .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" Hải Phong , Hải Phong .
.
.
.
.
"
" Đừng ngủ mà .
.
.
.
.
.
.
.
mở mắt ra nhìn em .
.
.
.
.
.
.
"
" Hải Phong "
.
Trở lại với thực tại bỗng nước mắt cô rơi . Đại Nhân ngồi kế bên cô , thấy cô khóc anh liền hỏi han :
- Như sao vậy ? Như khóc hả ?
- À không , bụi bay vào mắt Như thôi .
- Như , nắm tay Nhân , Nhân dẫn Như ra biển đứng chơi nha .
- Sao lại phải nắm tay ?
- Thôi không nói nhiều , đi thôi _ Chưa để cô kịp phản ứng , Đại Nhân đã nắm tay cô kéo cô chạy đi .
.
.
.
.
.
.
.
.
" Em hãy nhớ , chỉ một mình anh mới được nắm tay em dẫn em ra biển "
" Hãy nhớ chỉ một mình anh .
.
.
.
.
.
một mình anh thôi .
.
.
.
.
.
.
.
một mình Hải Phong "
" Anh Phong , hôm nay em xin huỷ cái câu nói đó của anh . Anh có biết không , 10 năm trước , em từng ao ước anh sẽ nắm tay em ra biển , được ở bên cạnh người mình yêu , dang rộng cánh tay che chở cho em , nô đùa cùng em trên biển , em vui biết mấy nhưng nó không thành anh ạ . Em đã ao ước rất nhiều . Nhưng điều ước của em nó không thành . Em rất buồn khi cái ngày định mệnh đó đến với anh .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
đến tận bây giờ trong trái tim em , hình bóng của anh vẫn chưa phai mờ được . 10 năm sau , một người con trai trạc tuổi anh nếu anh còn sống đến tận bây giờ , một gương mặt y khuôn như anh đấy anh ạ . Cậu ấy cũng ấm áp như anh , nhưng có vẻ lạnh lùng anh ạ , không như anh , anh ấm áp lắm chưa hề có vẻ bọc lạnh lùng kia . Khác thật anh nhỉ , cậu ấy đã chủ động nắm tay em chạy ra biển chắc anh sẽ không trách em không đợi anh đâu nhỉ ? Đừng buồn em nhé , ở nơi đó hãy cầu phúc cho em nhé , Hải Phong của em . "
- Thiên Như , biển đẹp lắm phải không ?
- Ừm , đẹp lắm .
- Sao cậu buồn vậy ? Nhớ ai sao ?
- Không có gì .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Nhân đi nướng đồ ăn nha , Như đợi Nhân .
- Ừ , xong thì gọi Như . Như muốn đi dạo quanh đây một chút .
Đại Nhân gật đầu rồi chạy ngược lên chồi chỗ hai người đặt và nướng đồ ăn . Thiên Như lang thang bước đi nhẹ nhưng cũng in giấu chân trên bãi cát vàng mịn kia . Buồn lắm . Một lần ao ước rồi nhưng tại sao lại không được ? Đang đi , xa chỗ Nhân nướng đồ ăn một chút . Thiên Như gặp phải một đám con trai ăn mặc xộc xệch , tóc tai bù xù đủ màu .
.
.
.
.
.
.
lẽ là style mới chăng ?
Thiên Như lơ , cô bước qua và chẳng hề nhìn họ , nhưng với họ thì họ đâu để yên cho cô như vậy .
- Đi đâu thế cô em ?_ Một giọng đểu cợt vang lên . Thiên
Như nghe mà muốn lạnh sống lưng , cô có linh tính không hay rồi .
Thiên Như im lặng bước đi tiếp xem như không nghe gì nhưng họ kéo tay cô lại .
- Đi đâu vậy cô em ? Không nghe anh nói sao ?
- .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Anh đâu có bịt miệng em đâu sao em không lên tiếng vậy ? Em bị câm hả ?
Thiên Như không muốn nói chuyện với những người này , đơn giản vì cô sợ , sợ rất nhiều nhưng cô vẫn cố kiên trì . Thiên Như im lặng như một người vừa câm vừa điếc . Cô kiên nhẫn nhưng họ thì không .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Thôi nào , đi chơi với bọn anh . Đi vòng vòng ở đây , có người bắt cóc em bây giờ .
Không ngờ lại nói ra câu này , không biết bây giờ hắn đang nói hắn hay nói ai nữa . Vừa nói tên này cùng mấy tên còn lại kéo cô đi . Thiên Như im lặng cố dùng lực đẩy mấy tên này ra nhưng không thành . Muốn hét lên lắm nhưng liệu có ai nghe ? Biển hôm nay vắng lặng , không có người , chỗ Nhân thì cách xa chỗ cô đứng quá làm sao gọi tới . Đầu cô bây giờ quay mồng mồng , cảm nắng rồi . Thiên Như dần dần đuối sức , nếu cô cứ cố chống cự thế nào cũng xỉu thôi . Nhưng không chống cự cũng chẳng biết họ đưa cô đi đâu nữa . Bọn chúng lôi cô đi được khoảng 10 bước thì Thiên Như hoàn toàn kiệt sức . Sáng nay cô quên uống thuốc rồi , đứng dưới nắng quá lâu cô sẽ bị say nắng . Và là tới giờ rồi , Thiên Như lờ đờ đôi mắt , đầu cô nhức lắm , mệt , khi đôi mắt và thân thể cô gần như khụp xuống thì cô thấy lờ mờ một bóng dáng người con trai .
Là ai ?
Ai sẽ đến giúp cô ?
.
1s
2s
3s
Bịch
Rồi vài tiếng nói và đấm đá vang lên nghe chói tai . Khoảng 20p sau , cơ thể Thiên Như được nhấc bổng lên , hình như có người đang bế cô . Là ai ? Người con trai lúc nãy hay bọn sở khanh kia ? Thiên Như cố mở mắt ra nhìn .
Từng đường nét khuôn mặt hiện rõ trước mắt cô như một bức tranh . Quen lắm . Ối giời ạ , kẻ thù của cô . Đôi môi nhợt nhạt mấp máy nói nhưng không thể nào lên được hơi . Người con trai kia khẽ lên tiếng :
- Nằm yên , tôi đang bế cô đến chỗ Đại Nhân . Lạng quạng tôi ném cô như ném đá đấy .
Giọng nói của anh làm Thiên Như im bặt . Ai chứ anh mà nói là sẽ làm đấy . Thiên Như im lặng để cho anh bế . Cô biết là rất kì cục nhưng làm sao được , nếu cô bảo anh thả xuống liệu anh có chịu thả cô xuống không ? Thôi thì nhờ anh bế vậy , dù sao cô cũng đang mệt .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đại Nhân đang loay hoay nướng thì thấy Duy đang bế cô tới , Nhân lật đật chạy ra . Duy thả cô xuống Thiên Như dựa vào vai Duy , tức là anh đang dìu cô . Nhân nhìn họ anh thấy buồn nhưng không biểu lộ ra ngoài . Tập trung vào chủ đề chính . Sắc mặt Thiên Như tệ lắm .
- Sao vậy ? Như sao vậy ?
- Cảm nắng nhẹ thôi . Như quên uống thuốc nhưng Như có mang để trong balo , Nhân lấy giùm Như nha .
- Ok , Duy , anh để Như ngồi xuống nghỉ đi .
Anh cũng không quên nhắc nhở . Đơn giản là anh không muốn thấy cảnh không muốn thấy . Đại Nhân thật phải lòng Thiên Như rồi .
Sau khi uống thuốc trông Thiên Như có vẻ khoẻ hơn . Nét mặt cũng đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn mệt . Ăn xong cô mới lên tiếng nói . Duy và Nhân thì ngồi ăn kimbap khí thế , ăn như chưa từng được ăn .
- Thanh Duy sao anh lại ở đây ? Không phải anh ở bệnh viện sao ?
- Tôi đâu yếu đuối đến phải nhập viện mấy ngày . Tôi đến biển dạo một chút , không ngờ lại thấy cô với bọn đó .
- Bọn nào ?_ Nhân chen ngang
- Bọn háo sắc nào đấy .
- Em có làm sao không ? Anh xin lỗi vì để em đi dạo một mình .
- HẢ ? _ Thiên Như trợn tròn mắt . Thanh Duy đang ăn cũng tự nhiên dừng lại . Cả hai đồng loạt nhìn Đại Nhân . Và rồi anh biết anh đã nói hố .
Đại Nhân lớn hơn cô 2 tuổi , cô biết nhưng nào giờ kêu là bạn tự nhiên nay đổi cách kêu làm cô thấy không quen . Và .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đại Nhân khẽ cười im lặng luôn . Thanh Duy cũng tiếp tục ăn . Thiên Như đơ người ra , sao quen thế ?
" Thiên Như , em không sao chứ ? Anh xin lỗi vì để em đi một mình "