Chương 8 : Vương Đình Đại Nhân .
Dừng bữa ăn , Thiên Như đương nhiên là phải có nhiệm vụ dọn dẹp mọi thứ . Thiên Như loay hoay dưới bếp thì Duy lộng hành . Anh đi tham quan ngôi nhà , đôi chân dài đi chầm chậm trên cái cầu thang . Dừng ngay tại một căn phòng màu hồng nhạt . Sao nét nó quen thế ? Căn phòng này rất quen . Màu hồng ...
.
.
.
.
chắc là của Thiên Như .
" sao bánh bèo vậy trời "
Anh thầm nghĩ và anh mở cửa ra , bên trong thật chật hẹp . Căn phòng mà chứa cô gái kia chỉ bằng cái nhà tắm ở nhà anh thôi . Sống thế này cô cũng sống được sao ?
Duy bước đi vào phòng , mọi thứ rất ngăn nắp và gọn gàng . Nhìn phòng được trang trí tuy màu có bánh bèo chút nhưng không sao . Trông nó giản dị nhưng tôn lên vẻ đẹp tuyệt . Duy dần tiến đến cái bàn màu xanh biển được đặt một góc phòng . Anh ngồi xuống chiếc ghế , thấy ngay một quyển sổ xinh đẹp nằm gọn 1 góc trên bàn .
.
.
.
.
.
- Đừng chạm vào nó .
Khi tay Duy vừa định chạm vào quyển sổ thì một tiếng nói phát ra .
.
.
.
.
.
.
.
.
là Thiên Như .
.
.
.
.
.
- Có gì trong đó sao ?_ Duy thắc mắc
- Đó là nhật ký .
_ Thiên Như đi đến lấy quyển sổ cất vào trong ngăn bàn .
- Không thể xem được .
- Vậy sao ?
- Ừm .
- Nhưng nó dùng để làm gì ?
- Anh có phải chậm hiểu không vậy ? Nhật Ký cũng không biết là sao ?
- Tôi là nam chứ có phải nữ như cô đâu mà biết tới mấy thứ đó .
- Nhật ký dùng để viết lại tâm trạng , những sự việc buồn vui trong một ngày , một tháng hoặc một năm .
- À thì ra là vậy .
Nhật Ký là người bạn tâm sự sao ????
Trò chuyện với Thiên Như được một lúc thì Duy ra về . Cùng lúc đó Thiên Như lại gặp một vị khách nữa :
- Đại Nhân ?
Bất ngờ khi nhìn thấy người này , không phải anh chưa hề biết nhà cô sao ? Sao giờ lại đứng trước mặt cô ? Cô hoa mắt hay là thật vậy ? Sao anh lại biết nhà cô ? Chẳng lẽ theo dõi cô ? Nghĩ đến đây mặt Thiên Như trông khó chịu vô cùng .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
cô ghét nhất sự theo dõi đấy .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
vì nó khiến cô cảm thấy phiền phức và không an toàn .
.
.
.
.
.
- Bất ngờ lắm sao ?_ Nhân lại nở nụ cười toả nắng
- Bạn ? Sao bạn biết nhà tôi ?
- Tình cờ thôi .
Ba chữ này có giải đáp đúng thắc mắc đó không ? Đúng câu trả lời Thiên Như muốn nghe không ?
- Cậu , cậu đến đây làm gì ?
- Tình cờ biết nên muốn sang chơi thôi , mà không được sao ?
Thiên Như nhìn Nhân nghi ngờ .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. Anh có vẻ như biết nhà cô từ lâu rồi thì phải !
!
! Cũng mới làm quen , Thiên Như không muốn có xích mích nên cô cũng cho qua chuyện này .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
nhưng cô lại không biết .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Bạn vào nhà ngồi chơi , mình lấy nước .
_ Thiên Như dẫn Đại Nhân vào nhà và cô đi rót nước .
- Nước của bạn .
_ Thiên Như đưa Nhân cốc nước .
- Bạn ở một mình sao ? _ Đại Nhân hỏi nhìn xung quanh .
Anh cũng cảm nhận sự chật hẹp tại đây giống Duy lúc nãy.
- Không , mình ở cùng anh hai và anh ba . Họ cũng sắp về rồi đấy .
Bíp bíp .
.
.
.
.
.
.
.
.
Linh thật , Như vừa nhắc đến thì họ cũng vừa về tới . Nụ cười đang hiện hẳn trên môi cùng với những ánh mắt đầy hạnh phúc chưa kéo dài được khi chạm chân vào cửa nhà .
.
.
.
.
.
.
.
cũng như cô lần đầu .
.
.
.
.
.
.
bất ngờ và không diễn tả nỗi cảm xúc .
.
.
.
.
.
.
.
- Hải .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hải .
.
.
.
.
.
.
.
Phong _ Thiên Nam thốt lên .
Thiên Kỳ và Hải Băng cũng bất ngờ . Hải Phong ở đâu đây ??? Khi tận mắt nhìn thấy , thì cả hai cũng bất ngờ .
- Hải Phong
- Anh Hai
Đại Nhân ngạc nhiên nhìn mọi người . Thiên Như cười nhạt .
- Mọi người , đó không phải anh Phong đâu . Là Đại Nhân bạn em . Vương Đình Đại Nhân .
Lời nói của Thiên Như mới đưa mọi người như tỉnh lại sau khi nhận nhầm .
.
.
.
.
. Đã 10 năm rồi .
.
.
.
.
kể từ hôm đó .
.
.
.
.
.
.
sự xuất hiện của Hải Phong đã hoàn toàn biến mất .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Nhân ? Nhân sao ???
- Dạ , em chào mọi người em tên Nhân ạ .
_ Nhân lễ phép đứng dậy .
- Đây là anh 2 tớ Thiên Kỳ , anh 3 tớ Thiên Nam , chị dâu tương lai của tớ và cũng là bạn tớ Hải Băng .
- Rất vui được biết mọi người , mọi người cứ gọi em là Nhân được rồi ạ .
" Vương Đình Đại Nhân " cái tên này quen lắm ? Hình như từng nghe ở đâu rồi .
.
.
.
.
.
- Em mới tới sao ? Ngồi chơi , ăn cơm với bọn anh .
_ Thiên Kỳ mỉm cười .
.
.
.
.
.
- Như mang đồ ăn ra .
_ Nam gọi làm Thiên Như lúng túng .
- Hả đồ ăn ? Đồ ăn .
- Đừng nói em không nấu gì ăn nha ?
- Ờ , thật ra thì nay em có làm kimbap .
.
.
.
.
.
.
.
- Kimbap .
.
.
.
.
.
.
.
.
kimbap .
.
.
.
.
.
.
_ Thiên Kỳ , Hải Băng hứng thú .
Họ thích nhất món này .
.
.
.
.
- Nhưng mà .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. _ Thiên Như ấp úng
- Sao vậy Như ?
- Chỉ còn phân nửa .
.
.
- Phân nửa ?
- À thì em nấu mì tôm cho ăn nhé !
_ Thiên Như lảng sang chuyện khác
- Thôi em ăn gì cũng được ạ .
_ Nhân lên tiếng giải vây cho Như .
- Khoan đã Nhân , anh phải hỏi rõ , còn phân nửa là sao ? Bộ nay nhà ta có khách à ?_ Thiên Kỳ quyết hỏi tới cùng .
- Có .
.
.
.
.
.
.
là bạn em .
.
.
.
.
.
.
.
. Tên Duy .
.
.
.
.
.
- Vậy là em làm phân nửa cho thằng nhóc đó ăn ?
- Để mai mốt em làm lại cho nhé , tại Duy muốn ăn nên .
.
.
.
.
.
.
.
- Thôi được rồi , đi nấu mì tôm chuộc tội đi .
- Dạ vâng .
Thiên Như nhanh chân lao vào bếp nấu mì . Hải Băng cũng xuống phụ ,
chỉ còn ba chàng trai ở trên tám chuyện . Được gần 10 phút thì họ nhập tiệc mì tôm kimbap . Hương vị nó cũng không đến nổi dở tệ , ít ra Thiên Như nấu mì cũng ngon ấy chứ . Đại Nhân cũng bất ngờ về tay nghề của Thiên Như . Ngon đấy chứ .
.
.
.
.
.
Ăn xong thì họ ngồi chơi nói chuyện đến tận 21h tối họ mới giải tán . Thiên Như đang yên định trên phòng , chuẩn bị lăn đùng ra ngủ thì lại bị làm phiền .
.
.
.
.
.
.
- Alo ?
[[[ Kimbap ngon lắm , hôm nào cô làm cho tôi một hộp nữa nhé .
.
.
. ]]]
- Làm cho anh cho bồ anh hả ?
[[[ Hỏi nhiều kinh dị luôn á ]]]
- Chắc tui tán anh chết bây giờ , làm phiền giấc ngủ của người khác .
[[[ Ủa vậy hả thôi ngủ đi nha , nhưng làm cho tôi ăn nhé ]]]
- Ừm , bữa nào tôi rảnh đã .
[[[ Ừm , cám ơn trước ]]]
- Ừm , bye .
Thiên Như tắt máy và nhắm mắt ngủ .
.
.
.
.
.
.
<<< Cốc .
.
.
.
.
.
.
.
cốc >>>
Duy đang nằm lăn lộn trên giường thì có người gõ cửa , anh trở mình nằm lại ngay ngắn
- Vào đi . Cửa không khoá
Người đó đi vào là một cậu con trai .
.
.
.
.
nói trắng ra là anh của Duy .
- Anh Duy , em làm phiền thật đấy , nói cho Như biết đi . Cứ thế này anh không thể nào sống thật với cái tên .
- Rồi , rồi mai em nói . Mà anh dám mượn danh nghĩa của em đi xin lỗi cô ta hả ? _ Duy vẫn không quên cái tin nhắn anh thấy lúc chiều.
- Thì cũng tại em bày ra cái trò đó đó .
- Thôi mệt , em đi ngủ . Không bàn luận nữa .
- Ừm , anh ra ngoài đây . Mà nghe nói mẹ sắp tuyển thêm một nhân viên nữa đấy . Nghe nói là nữ .
- Vậy sao ? Không liên quan đến em . Anh lo cho Tố Tố kìa , cô ấy cứ chat mãi trên facebook với em làm em nhức đầu hoá . Lo mà chăm sóc quan tâm cho " vợ " anh đi .
- Anh biết rồi .
Anh Duy ủ rủ bước ra , mỗi khi nhắc đến Tố Tố là làm anh không được vui . Phải nghĩ đến cái chuyện hôn ước đó , anh thật muốn xé nát cái lời hôn ước lúc nhỏ đó .
.
.
.
.
.
sao cứ thích sắp đặt con cái của mình vào những thứ ba mẹ muốn ? Mà không biết nghĩ cho đứa con của họ ? Không cần biết nó đồng ý không , không cần biết nó có hạnh phúc không . Chỉ cần biết danh dự của mình . Ba mẹ như thế thì con cái họ phải sống làm sao . Cũng vì chữ " danh dự " " danh lợi " mà họ đã đánh mất đi một điều hối tiếc .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
bây giờ họ muốn mất thêm một điều nữa hay sao ????
Chán ghét cái cảnh này lắm rồi , muốn đi đâu đó thật xa , để yên tĩnh và ngẫm nghĩ lại mọi thứ . Ít ra ta sẽ rút ra được nhiều bài học hơn .
.
.
.
.
.
.