Cạch .
Quân cờ quyết định thắng thua của trận đấu đã được đặt lên bàn cờ .
tịnh đan sững sờ nhìn thế cờ .
Không thể nào ...
.
cô lại bại bởi cùng một nước đi .
- Tôi thắng 3.
5 mục .
Trận đấu kết thúc !
- Đan Bảo nói .
Như không thể chấp nhận kết cục này .
Tịnh Đan không ngừng lẩm bẩm :
-Tại sao ?Tại sao tôi lại thua ?Tôi đã bỏ ra bao nhiêu năm để nghiên cứu chặn nước đi này.
.
nhưng tại sao vẫn bại bởi nó ?
- Tịnh Đan ,
cậu đã quên mất một điều .
trong cờ vây luôn có sự biến hóa ,
kết hợp giữa các nước đi .
Cho dù cậu có nghiên cứu cách chặn nó nhưng lại không chặn được những nước đi kết hợp với nó .
.
.
thì kết quả cậu vẫn không thể ngăn nó lại .
Khi chơi cờ cậu phải dùng niềm đam mê của mình chứ không phải quyết tâm trả thù ai đó !
- Đan Bảo lắc đầu nói .
- Biết tại sao tôi lại ghét cậu không ?Trong trận đấu đó ,
cậu đã nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại .
Chỉ vì ánh mắt đó ,
tôi đã không thể cầm cờ trong một thời gian .
Những gì tôi có được cũng tan biến .
Tôi không cần .
Ánh nhìn của cậu giống như cho là tôi không đủ trình độ để đấu với cậu ,
tôi không xứng làm đối thủ của cậu .
.
.
trước đến giờ tôi chăng qua .
.
.
chỉ là người giúp cậu giải trí .
Giữa chúng ta .
.
.
- Cậu sai rồi !
Ánh nhìn của tôi không phải là thương hại mà là tiếc nuối .
Tịnh Đan ,
trước trận đấu đó tôi đã nghe lời cậu nói với các bạn của cậu .
Cậu còn nhớ cậu đã nói gì không ?
- Tôi.
.
.
- Tịnh Đan nhìn cậu bằng ánh mắt mờ mịt .
Xem ra cô không nhớ gì cả .
- Cậu đã nói :" Tớ nhất định sẽ thắng .
Đến lúc đó sẽ trở thành người nổi tiếng ,
mọi người sẽ tung hô và kính trọng tớ !
" .
Tịnh Đan ,
mục đích mà cậu chơi cờ vây khiến tôi không thể chấp nhận được .
Tôi yêu cờ vây và tôi đã nghĩ cậu cũng như vậy .
Nhưng thật không ngờ.
.
.
ngay lúc tôi chiến thắng cũng là lúc tôi cảm thấy mình đã mất đi một đối thủ ,
một người bạn cùng tôi luận cờ nên mới tiếc nuối .
Tôi thật sự coi trọng cậu !
Hai dòng nước mắt chảy dài trên má Tịnh Đan ,
cô nói trong nước mắt :
- Không phải như vậy !
Tôi lúc đó.
.
.
không có ý nói như vậy.
.
.
chỉ là.
.
.
- Thôi đủ rồi !
- Đan Bảo cắt ngang .
- Dù cậu có ý hay không lời đã nói ra không thể thu hồi .
Nhưng mà.
.
.
Đan Bảo đến bên cạnh cô ,
một tay đặt lên vai cô ,
hơi cúi người nói :
- .
.
.
Tôi vẫn nghĩ cậu là người thích hợp nhất để làm đối thủ và bạn luận cờ của tôi .
- Cậu.
.
.
- Tịnh Đan ngạc nhiên nhìn cậu .
Cô vừa nghe không lầm chứ ?
- Chỉ là .
.
.
tôi thật sự mong muốn nhìn thấy nụ cười khi chơi cờ của cậu ,
nụ cười lúc chúng ta vừa quen nhau .
- Đan Bảo khẽ nói .
Cậu đứng thẳng dậy nói thêm .
- Nếu cậu muốn hội quán cờ vây vẫn mở cửa nghênh đón cậu.
Nói xong ,
Đan Bảo chậm rãi rời đi .
Có lẽ chính bản thân cậu cũng vừa gỡ xuống một phần tâm tư nặng trĩu .
Tịnh Đan ngồi yên trên ghế ,
nước mắt không ngừng rơi xuống .
Cô đưa tay lau nước mắt .
Đôi mắt u ám ,
giờ đã có thêm chút sức sống .
- Lời nói nghe hay thật đấy !
Ai ,
tớ không biết có nên đến hội quán ấy không nhỉ ?Có lẽ sẽ chứng kiến một quá trình thú vị !
- Đến sớm nhỉ ,
Minh Nhạc !
- Đan Bảo vừa tay gác vai người đứng giữa vào tường .
- Chậc .
Tớ còn tưởng được hoạt động chút ít cơ ,
không ngờ thử thách cũng quá nhẹ nhàng đi !
- Đừng đùa chứ ?Chẳng phải cậu là người theo chủ nghĩa hòa bình sao ?Cái thân thể yếu nhợt này không hợp với thứ gì đó nặng nề đâu !
- Cậu nghĩ tớ là ai ?Một thành viên hội kỉ luật dù yêu hòa bình đến đâu cũng phải chuẩn bị cho chiến tranh mọi lúc mọi nơi ,
tựa như cảnh tượng trước cổng trường ấy !
- Minh Nhạc cười nói .
- Trước cổng trường ?Đừng nói là kéo theo cả hội đến nha ?
- Không ,
một nửa thôi !
Thế cậu nghĩ sao mà bọn tớ thoải mái mà vào đây ?
- Bọn tớ ?
Từng nhát kiếm giáng xuống như vũ bão ,
Tử Phong và Quân Du đã không biết bao nhiêu lần đọ kiếm ,
bao nhiêu lần trúng đòn .
Chỉ có chiến ý trong mắt họ chưa bao giờ vơi đi .
Nhưng trong chiến ý đó còn tồn tại một thứ cảm xúc khác đó là vui vẻ .
Đúng rồi !
Chính là cảm giác này .
Quân Du cảm thấy như được trở về ngày xưa ,
khi cả hai thân thiết .
Những trận đấu kiếm chưa bao giờ thiếu trong thực đơn hằng ngày của họ .
Thông qua mỗi trận đấu ,
dù thắng hay thua họ cũng cảm thấy đã học được điều gì đó từ đối phương ,
cảm thấy vui vẻ hơn ,
cảm thấy gắn bó hơn .
Hai người bọn họ đã lâu mới trải qua cảm giác này một lần nữa .
- Yaaaa !
- Tử Phong vung mạnh kiếm xuống .
Quân Du đưa kiếm lên chặn ngang ,
hai người lần nữa đọ kiếm .
- Khá lắm !
Đã lâu không đấu ,
cậu tiến bộ nhiều đấy !
- Cậu kém chắc !
- Lời nói rít qua từng khe răng ,
Tử Phong nghiến chặt răng ,
dồn sức xuống cánh tay .
- Nhưng mà với trình độ này .
.
.
cậu vẫn chưa xứng làm người kế tục .
Thể hiện nhiều hơn đi ,
chỉ có đánh bại tôi cậu mới đủ tư cách .
- Quân Du tăng lực hất kiếm Tử Phong ra .
Sau đó tấn công với đường kiếm nhanh như chớp .
Tử Phong căng mắt ,
tìm ra thời cơ đỡ lấy .
Hai người không phải chỉ dùng tay cầm kiếm ,
chân di chuyển mà phải dùng cả cơ thể mà chiến đấu ,
đầu phải hoạt động hết công suất mà phán đoán ,
một giây lơ là ,
phán đoán sai kết cục định sẵn chỉ có thể là thua .
- Tớ không nghĩ mình đủ tư cách !
- Tử Phong nói .
- Một người đã từng từ bỏ kiếm thuật như tớ thật sự không đủ tư cách .
Nhưng tớ vẫn muốn cầm kiếm một lần nữa ,
đấu với cậu vì những người bạn mà tớ đang có và.
.
.
cũng là tìm kiếm kí ức một thời .
.
.
Quân Du mở lớn mắt nhìn cậu ,
Tử Phong mà cậu quen trước đây không được như thế Tử Phong mà cậu quen ngạo mạn ,
ngông cuồng ,
luôn cho mình là một kiếm sĩ xuất sắc nhất ,
ít khi đấu kiếm vì lợi ích của người khác nhưng bây giờ lại thốt ra những lời này ,
.
.
.
Tử Phong ,
cậu thật sự đã thay đổi ,
thay đổi theo một chiều hường tốt ,
cậu đã trưởng thành rồi .
.
.
Bất giác cánh tay Quân Du buông lỏng .
Lực hai bên xuất hiện chênh lệch ,
một đòn tấn công của Tử Phong đã hất bay kiếm của Quân Du ,
bay một vòng và cắm xuống đất .
- Tôi thua rồi !
- Quân Du nhẹ nhàng nói .
- Tớ thắng ?- Tử Phong thậm chí còn không tin vào chiến thắng của mình .
- Cậu thắng !
Nhưng mà chỉ là may mắn thôi !
- Quân Du giở giọng trẻ con nói .
Vẫn như bọn họ ngày nào ,
khi người kia thắng người này sẽ nói cậu chỉ là may mắn thôi .
Mang theo một chút không cam tâm .
- Hể ?- Tử Phong sững người nhìn thanh kiếm trên tay mình .
Mãi một lúc lấy lại tinh thần bất giác quẹt mũi ,
ngẩng cao đầu nói .
- May mắn cũng là một phần của thực lực .
Quân Du phì cười .
Hai người các cậu có những thói quen khó bỏ thật .
Tử Phong sau khi nhận ra mình nói gì mới ngượng ngùng gãi đầu .
- Gì vậy nè ?Tự dưng có thêm đoạn sau sến sua ,
về phải cắt mới được !
- Giọng nói trẻ con mang theo chút bất mãn vang lên .
- Vĩnh Khang !
Cậu làm gì ở đây ?- Tử Phong ngạc nhiên khi thấy người ngồi trên thảm cỏ gần chỗ các cậu đấu không xa ,
thế mà cậu không nhận ra .
- Quay phim a .
Tớ đang giúp câu lạc bộ báo chí làm một đoạn quay tư liệu về một trận đấu oanh liệt !
Mà hai người khúc đầu mới khốc liệt làm sao ,
cái khúc sau .
.
.
ai.
.
.
hỏng mất .
Về nhà phải cắt mới dùng được .
- Vĩnh Khang càu nhàu ấn ấn máy quay trên tay .
- Cậu ở đây bao lâu rồi ?- Tử Phong híp mắt hỏi .
- Hả ?Để xem nào hình như khi hai người bắt đầu trận đấu không lâu a !
- Vĩnh Khang một ngón tay nâng cằm nói .
- Cậu .
.
.
tên ngốc nhà cậu !
- Tử Phong tức giận đùng đùng đi thẳng đến đấm một phát trên đầu Vĩnh Khang.
- Cậu nghĩ trận đấu này là gì mà ngồi đó xem như không vậy hả ?Đây là trận đấu sinh tử .
- Sinh tử gì chứ ?Rõ ràng hai người trông rất vui mà !
- Vĩnh Khang ôm đầu ủy khuất nói .
- Ờ thì.
.
.
cậu cũng phải có thái độ tôn trọng chút đi !
- Tử Phong bị nói trúng tim đen ,
lớn giọng giáo huấn .
- Người ta tôn trọng mới không xen vào trận đấu của các cậu còn gì ?Biết thế đã chẳng theo đến đây !
- Vĩnh Khang nói bằng giọng đáng thương .
Tự dưng bị giáo huấn một trận .
Quân Du nhìn hai người ,
trong lòng có tư vị không sao nói ra .
Tử Phong bây giờ đã có bạn bè vây quanh ,
không còn chỉ có cậu bầu bạn .
Mà bây giờ ,
cậu và Tử Phong không biết có coi là bạn không nữa ?
- Quân Du.
.
.
- Tử Phong gọi phá vỡ suy nghĩ miên man của Quân Du .
- Cậu muốn nói gì sao ?
- Số điện thoại của cậu !
Số bây giờ ,
cho tớ được không ?
- Hử ?Tại sao ?
- Tớ muốn chúng ta giữ liên lạc.
.
.
ít nhất là như vậy .
.
.
tớ biết cậu vẫn chưa tha thứ cho tớ.
.
.
nhưng tớ không muốn dù cách thức như trước đối mặt với cậu.
.
.
- Tớ chưa từng đổi số ,
chỉ là cậu không đủ can đảm gọi tới mà thôi .
Còn nữa.
.
.
dù thế nào cậu cũng là lựa chọn tốt nhất để kế tục .
.
.
tớ không thể tha thứ cho cậu.
.
.
cho đến khi nhận được sự chấp thuận của người đó .
Sau việc này ,
tớ muốn dẫn cậu đến một nơi.
.
.
khi đến đó ,
tớ mới quyết định có tha thứ cho cậu hay không .
Quân Du xoay lưng nên Tử Phong không nhìn thấy vẻ mặt của cậu nhưng mà không hiểu sao ,
cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm .
Trên sân thượng tòa nhà hội đồng ,
đám người Lập Huân đang đối mặt với "sứ giả địa ngục " .
Kiến Hàm càng đánh càng hăng ,
dáng vẻ tao nhã lúc này đã biến đâu mất chỉ còn đó một người tàn nhẫn .
Đến cả Khả Vi cũng sợ hãi Kiến Hàm của lúc này .
Lập Huân từng bước lùi lại ,
vô cùng đáng sợ .
Một tên liều mình xông tới ,
nhưng chỉ xẹt qua mặt làm kính của Kiến Hàm rơi xuống tạo nên tiếng leng keng .
Một mảng im lặng .
Kiến Hàm mới chậm ngẩng đầu lên ,
đôi mắt dường như sát khí tăng lên gấp mấy lần .
- Các người nên tự cầu phúc đi !
Đáng lẽ ra không nên làm tôi mất kính !
Cái kính đó giúp che giấu nhiều thứ nguy hiểm đó !
Cái nhếch miệng của cậu càng làm đám người sợ đến mất hồn vía bay lên ,
quỳ rạp xuống đất .
Lập Huân dù run sợ nhưng nhất quyết không gục xuống ,
cậu không muốn mình trở nên thảm hại ,
không muốn bản thân lại lần nữa thua dưới tay người này .
Hai đôi mắt đối diện nhau ,
bước chân ngày càng tiến lại gần .
Khi Lập Huân còn chưa kịp phản ứng ,
bụng đã truyền đến một cơn đau đớn .
Tiếp theo đó ,
trên người không ngừng xuất hiện vết thương do Kiến Hàm gây ra .
Cảm giác máu trên người như muốn trào ra .
Kiến Hàm vẫn không nương tay .
Kiến Hàm túm cổ Lập Huân nâng lên ,
đôi mắt cậu sâu thẫm như bóng tối nhìn Lập Huân .
Nắm tay lần nữa muốn vung lên .
- Đủ rồi !
- Khả Vi nắm lấy bàn tay cậu .
- Đây không phải là anh ,
Kiến Hàm .
Kiến Hàm là người vô cùng tốt ,
sẽ không.
.
.
như thế này.
.
.
làm ơn.
.
.
Làm ơn trở lại là anh đi !
- Khả Vi hét lên .
Đôi mắt Kiến Hàm có tia sáng vụt qua .
Khả Vi chợt cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lên đầu mình .
- Đừng có sợ hãi vậy chứ ?Anh chỉ giáo huấn bọn họ một chút thôi .
- Kiến Hàm !
Anh không sao chứ ?Có bị thương ở đâu không ?- Khả Vi luống cuống hỏi .
Kiến Hàm buồn cười trước câu hỏi của cô .
Là anh đánh người ta mà cô lại hỏi anh bị thương không ?Thôi kệ ,
hỏi ngốc cũng không sao .
Nhìn cô mỉm cười ấm áp trấn an ,
sau đó nhìn sang Lập Huân ,
anh thả tay ra ,
cơ thể Lập Huân rơi xuống ,
úp sấp trên nền .
- Thật thảm hại làm sao ?.
.
.
- Lập Huân thì thào nói .
- Người tôi yêu.
.
.
bị anh cướp đi.
.
.
bây giờ thì bị anh đáng ra nông nỗi này.
.
.
ha.
.
.
ha.
.
.
- Tình yêu của cậu hoàn toàn không đáng .
Nếu như cô ấy yêu cậu thì đã không dễ dàng nói yêu tôi .
Một người yêu cậu thật lòng thì dù cho cậu có ra sao cũng ở bên cậu ,
trái tim sẽ không vì người mới xuất hiện mà lung lay ,
dao động .
Và tôi chưa từng cướp cô ta khỏi cậu .
Người tôi không yêu sao phải cướp .
Ngay từ đầu tôi với cô ta một chút cảm giác cũng không có .
Chỉ có cô ta tự đuổi theo và tự kết thúc .
Còn cậu thì không chịu đối mặt với sự thật mà thôi !
- Kiến Hàm nắm chặt tay Khả Vi đến nhặt lại kình đeo lên .
- Đã như vậy ,
cậu tại sao lại còn níu kéo cái tình cảm không nên tồn tại đó !
Kết thúc tại đây đi !
Cho cậu và cho những rắc rối của tôi .
Nước mắt con trai khó rơi ,
nhưng một khi đã rơi xuống thì người con trai đó đã rất đau ,
đau vô cùng .
.
.
Giang Thiên bất chợt nhận được một cảm giác gì đó .
Cậu khẽ lẩm bẩm :
- Xem ra cậu ta không kiềm chế được nữa rồi .
.
.
hình như xong rồi .
Kiến Hàm nhìn bề ngoài như một hoàng tử nhưng lại khó kiềm chế cảm xúc ,
nhờ những bài tập luyện của hai người khi còn nhỏ mới giúp cậu khống chế cảm xúc của mình .
Chỉ khi vô cùng tức giận.
Giang Thiên chuyển mắt vào màn hình ,
tập trung vào trận chiến của riêng cậu .
Cậu cũng phải nhanh lên mới được .
*************************************
Chap tiếp theo : Sự cố ngoài ý muốn xảy ra .