Những dãy số 3D xuất hiện hàng loạt trước hai hộp nhỏ đặt đối diện Giang Thiên và Lạc Thần .
Những con số liên tục xuất hiện và biến hóa không ngừng đến chóng mặt .
Mười ngón tay đặt trên bàn phím di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc .
Con ngươi màu đỏ liếc qua liếc lại thu hết hình ảnh từng con số và ghi nhớ vào đầu .
Giang Thiên không ngừng suy nghĩ .
Trước hết muốn giải mã được chương trình bảo mật này cậu cần phải mã hóa những dãy số này một cách nhanh nhất có thể .
Càng ít dãy số xuất hiện ,
thì càng dễ để mã hóa .
Giang Thiên lập tức viết ra một chương trình ngắn ,
với những kí tự đặc biệt và vô cùng phức tạp .
Nhấn nút Enter .
Chương trình lập tức chuyển hóa ,
những con số mờ đi ,
một cây ngang xuất hiện trên màn hình ,
màu xanh chạy từ phải qua trái ,
nhích từng chút một .
Giang Thiên chăm chú nhìn ,
bên kia dường như Lạc Thần cũng sắp giải mã xong dãy số đó .
Nhưng cậu đoán ,
cậu ta giải theo một cách khác .
Đợi màu xanh đó chạy xong ,
Giang Thiên quan sát nhìn những gì xuất hiện trên màn hình .
Cậu lập tức mở to mắt ngạc nhiên .
Mười tầng mật mã !
Đã thế độ khó còn tăng theo cấp số nhân .
Việc giải mã sẽ tốn rất nhiều thời gian .
Giang Thiên xiết chặt tay ,
vấn đề là cậu không muốn tốn thời gian vào việc này .
Cậu cần một chương trình cao cấp có thể giải hết tất cả mười mật mã .
Liệu có chương trình như thế không ?Giang Thiên mím môi ,
trong mặt hiện lên một loạt dãy số .
Giang Thiên nhíu chặt mày suy nghĩ cẩn thận .
Mười ngón tay đặt trên bàn phím bất giác di chuyển ,
tốc độ ngày càng nhanh .
Chương trình này cậu không biết liệu có giải mã được không vì cậu chỉ mới vừa nghĩ ra nhưng chưa từng thử ,
một chương trình vô cùng phức tạp kết hợp từ nhiều chương trình giải mã khác .
Để gõ xong chương trình này cậu cũng phải mất một lúc .
Trong khi đó ,
Lạc Thần lại chọn cách giải từng cái một .
Từng mật mã dần được giải ra trong khi đó Giang Thiên vẫn đang viết chương trình giải mã của mình .
Xong rồi !
Giang Thiên ấn nút Enter .
Màn hình bất chợt chuyển sang màu đỏ .
Giang Thiên bình tĩnh quan sát .
Trong khi đó ,
Lạc Thần đã giải được đến tầng thứ sáu ,
một chút nữa là giải xong tầng thứ bảy .
Một vòng tròn hiện lên trên màn hình của Giang Thiên .
Nó xoay nhanh một vòng ,
ting .
Màn hình chuyển sang màu trắng xóa ,
tiếp theo đó tiếng cạch vang lên .
Chiếc hộp bên Giang Thiên tự mở bật ra ,
bên trong chiếu lên một hình ảnh căn nhà cũ kĩ .
- Không thể nào ,
làm cách nào mà nhanh vậy ?- Lạc Thần thậm chí còn không tin vào mắt mình nữa .
Cậu và Giang Thiên có thể nói là không chênh lệch lắm nhưng trong khi đó cậu chỉ vừa giải đến tầng thứ bảy thì Giang Thiên đã...
.
Cậu không cam tâm .
Lạc Thần tức giận đập bàn phím .
- Không thể nào !
Cậu lại thắng !
Tại sao luôn là cậu ?Tại sao mẹ con tôi luôn bại trước mẹ con cậu !
Tôi không cam tâm !
Giang Thiên vốn không muốn để ý đến tiếng gắt của Lạc Thần nhưng cậu vừa nghe cái gì .
.
.
mẹ con cậu ?Mẹ cậu thì liên quan gì đến chuyện này .
Chưa đợi cậu hỏi thì Lạc Thần đã tự khai trong tức giận :
- Tình yêu của ba đáng lẽ phải dành cho mẹ tôi lại bị mẹ cậu cướp đi !
Ánh mắt của ba tôi cũng hướng tới cậu !
Tại sao ?Tại sao chứ ???
Giang Thiên lúc này đã hiểu ra chút ít .
Hết nợ phong lưu của ba cậu và Thiên Vũ phải gánh ,
bây giờ lại đến nợ phong lưu của mẹ ,
chết tiệt ,
rốt cuộc kiếp trước cậu làm gì giờ phải giúp họ gánh nợ .
Không chỉ thế còn khiến người khác vướng vào ,
Giang Thiên cũng đang rất giận .
- Nếu không có mẹ cậu ,
mẹ tôi sẽ không phải khóc ,
sẽ không phải vì ba ghẻ lạnh mà đau lòng .
Nếu không có cậu ba sẽ chỉ nhìn và coi trọng tôi .
Tất cả đều là lỗi của mẹ con cậu !
!
!
- Lạc Thần hét lớn ,
đập mạnh xuống bàn .
Cuộc thi đó ,
ánh mắt của ba không thèm nhìn cậu đến một cái ,
lời nói lạnh lùng lúc đó :" Con vẫn còn kém xa Giang Thiên !
Tự biết mà học hỏi đi !
" .
Một lời nói đẩy cậu vào bóng tối và thù hận .
Cậu lên kế hoạch bao năm chỉ vì muốn trả thù ,
vì muốn thắng nhưng tại sao cậu vẫn thua .
Cậu không hiểu ,
không hiểu !
- Tôi không có thời gian nghe cậu kể lể !
- Giang Thiên cắt ngang màn bi thương trước mắt .
- Đó là chuyện của cậu ,
không liên quan đến tôi .
Bản thân tôi chưa từng làm gì để cướp ba của cậu .
Có một người ba đã rất phiền phức rồi !
Đừng có mà đổ lỗi vô cớ cho tôi !
Bất ngờ cả hai nghe thấy tiếng nổ nhẹ ,
máy chủ của căn phòng phát nổ ,
hai máy tính hai người vừa sự dụng hiện cảnh báo khẩn .
Máy chiếu căn nhà kia xẹt xẹt vài cái rồi biến mất .
- Quả nhiên là không thể chịu nổi !
- Giang Thiên nhìn cảnh báo trên màn hình nói .
Cảnh báo quá tải .
Loạt máy này không thể tiếp nhận một loạt chương trình cao cấp có dung lượng lớn mà không xảy ra vấn đề được .
- Căn phòng đó .
.
.
hệ thống bảo vệ của nơi đó cũng được điều khiển bởi máy tính chủ .
.
.
nếu máy tính chủ hỏng ,
nơi đó sẽ tự động khóa kín thành không gian kín .
.
.
hơn nữa bên trong .
.
.
có thiết bị tự phun khí CO2 khi không gian kín được khởi động.
.
. thế thì.
.
.
- Lạc Thần bàng hoàng nói .
Cậu không dự tính đến trường hợp này .
- Cậu mới vừa nói gì ?- Giang Thiên giật thót .
Giang Thiên túm lấy cổ áo cậu ta hỏi .
- Nơi đó ở đâu ?Nói mau !
- Ở.
.
.
phía tây nơi này .
.
.
Giang Thiên quăng Lạc Thần ở một góc tất tốc chạy đi !
Lúc Giang Thiên lo lắng thì Lam Thanh nhà ta lại đang được hầu hạ rất chu đáo .
Một bên nam sinh cầm cái nĩa có miếng thịt bít tên thơm phức dâng đến tận miệng cho Lam Thanh .
Nhìn nó ăn một cách ngon lành mà nuốt cái ực .
Lam Thanh thì thỏa mãn vì cái bụng đang dần được lấp đầy .
Một bên là nam sinh bó gối ngồi khóc .
Ai ,
đó là phần ăn cậu chuẩn bị mà ,
thậm chí còn chưa được nếm một cái .
Huhuhu .
Ác mà đó là ác ma .
Cùng quay lại một khoảng thơi gian trước .
Lam Thanh bất ngờ ngẩng đầu lên làm hai nam sinh sợ hết hồn .
Ngay sau đó ,
cô nàng chưa được ăn sáng nhìn miếng thịt bít tết mà chảy nước miếng .
- Ăn .
.
.
ăn.
.
.
ăn .
.
.
- Như một câu thần chú lập lại liên tục .
Hai nam sinh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần ,
dứt khoát bảo vệ phần ăn của mình ,
cự tuyệt :
- Không cho !
Đây là của bọn tôi !
- Cho tôi ăn cùng với !
- Không !
- Nam sinh sắn một miếng chưa kịp bỏ lên miệng thì Lam Thanh dọa sợ .
- Không cho cũng được nhưng không phải King nói với các cậu không được để tôi tổn thương một cọng tóc sao !
Vậy có nghĩa là tôi phải hoàn toàn khỏe mạnh không phải sao nhưng mà đó.
.
.
tôi khi không được ăn sẽ lâm vào tình trạng kiệt sức.
.
.
rồi sẽ ngất.
.
.
vậy thì cơ thể quá yếu rồi .
Nếu King có trách gì cũng không thể nói tôi được .
Và như thế .
.
.
xuất hiện tình trạng lúc này đây .
Biết thế đã cho ăn cùng rồi ,
bây giờ phải cho ăn hết luôn .
Nam sinh cảm thấy vô cùng hối hận .
- Nhưng mà căn phòng này cũng bẩn quá cơ ,
còn chất cả đống đồ cao ngất ngưỡng ,
tôi không biết là trường các cậu còn có loại phòng này nha !
- Lam Thanh vừa ăn vừa nói .
Mặc dù vẫn đang bị trói .
- Căn phòng này sắp dỡ bỏ rồi ,
chỉ là tiện dùng thôi !
- Nam sinh tiếp túc sắn miếng bít tết đưa cho nó .
- Chậc .
Đúng là con người không ai hoàn hảo ,
cả trường học cũng vậy !
Bất chợt ,
cả ba người giật mình khi nghe một tiếng rầm lớn !
Cả căn phòng dường như rung chuyển .
Cánh cửa phòng bị bật ra .
Và một chiếc xe bị móp phần đầu đậu đằng trước .
Giang Thiên từ trên xe chạy ra hốt hoảng không kịp để ý xung quanh túm lấy nó hỏi loạn cả lên .
- Cô có bị sao không ?Bị thương ở đâu ?Khó chịu chỗ nào ?
Lam Thanh bị cậu lắc đến nổi đầu toàn sao bay vòng vòng ,
cố gắn nói bằng giọng méo mó .
- Buông.
.
.
uông.
.
.
a .
- Hể ?
- Buông ra mau !
Anh muốn giết tôi thì nói đại đi !
- Lam Thanh không chịu được nữa gắt lên .
- Không sao chứ ?- Giang Thiên buông lỏng tay hỏi .
- Bị anh lắc thêm chút nữa là đầy sao !
- Lam Thanh cục cựa nói .
- Đáng lẽ việc trước tiên là anh phải mở trói cho tôi mới phải .
- Tôi biết rồi .
- Giang Thiên đành cúi đầu mở trói cho nó .
Chợt nhớ tới điều gì đó cậu nhìn quanh căn phòng .
- Cửa sổ mở .
Sao mà.
.
.
Bên kia ,
hai nam sinh bị lãng quên tập trung trước cái xe bị hỏng thương tiếc nói .
- Chậc .
Đây chẳng phải là xe của King sao ?Nhìn mới thảm làm sao ?
- Tớ thậm chí còn chưa được sờ thử .
.
.
ai tội nghiệp cho bé quá !
Giá mua thì trên trời ,
sai chưa được bao lâu đã tạ thế .
Hai nam sinh đồng loạt thở dài thương tiếc .
Một nam sinh nhớ ra cái gì đó liền hỏi nam sinh còn lại :
- Vậy là cậu ta thắng King rồi sao ?
- Hể ?Chắc vậy !
- Người kia đáp .
Cả hai đồng loạt xoay người nhìn về phía hai người .
- Sao rồi ?- Lạc Thần thở hồng hộc chạy đến hỏi .
Lúc nãy Giang Thiên đột nhiên phóng vụt đi .
Đến khi cậu kịp định thần thì chiếc xe cậu để bên hông phòng lập trình phóng vụt đi .
- A .
King !
- Hai người kia hơi khom người sau đó tự dưng thấy King im lặng không nói gì thì ngẩng đầu lên .
Mèn ơi ,
King đang bần thần nhìn chiếc xe yêu của mình tan nát .
- Không phải chúng tôi làm đâu là cậu ta làm !
- Hai người kia vội vàng chỉ Giang Thiên .
Nhưng họ đồng thời cũng phát hiện ra một chuyện kinh khủng ,
mớ thùng đồ chất cao đang lung lay mà hướng đổ xuống.
.
.
là chỗ hai người còn đang tâm tình .
Giang Thiên vừa nhận ra thì mớ đồ ngã ập xuống ,
cậu vội xoay người bao lấy Lam Thanh .
Trước con mắt bàng hoàng của ba người đứng trước cửa ,
hai người hoàn toàn bị che phủ.
*********************************
Chap tiếp theo : Khúc mắc .
Mấy vị phụ huynh xuất hiện .