Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: shuuya
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 171,898
Đánh giá:                      
Truyện Teen
     
     

Ngày tết đến gần mọi nhà bận rộn sắp đồ tết trên khắp nẻo đường thành phố đâu đâu cũng ngập tràn không khí tết .

Trong khi mọi người ai cũng treo trên mặt nụ cười tưới rói thì có người lại mang vẻ mặt buồn thảm ,

hai tay thõng xuống xách hai túi đồ lớn mà ai oán .

- Tại sao phải ra đường chứ ?Mua cả đống đồ thế này đến bao giờ sai hết .

- Người con gái mặc áo khoác trắng sắn tay áo lên đến trỏ ,

quần jean màu xanh sẫm ,

với đôi giày bata màu xám bước đi nặng nề ,

cả người cứ lắc qua lắc lại vô cùng mệt mỏi .

- Lôi con ra ngoài chứ để trong nhà làm heo sao ?Còn mớ đồ này mẹ còn lo là ít đấy .

Con nhìn Gia Ngạo xem nãy giờ nó có than gì đâu !

- Người nói là người phụ nữ nhìn khá trẻ ,

ăn mặc giản dị với áo khoác ngoài hơi dày và dài đến gối màu nâu sẫm .

- Là vì anh ấy đang tự lừa dối bản thân mình ,

đã lớn rồi mà còn chờ đến tết lấy tiền lì xì ,

không phải chìa tiền ra là may rồi !

- Phải biết thông cảm chứ !

Tình hình kinh tế khó khăn ,

anh đây phải trông chờ vào mọi dịp lấy tiền chứ !

Biết đâu có người lớn nào đó hảo tâm cho một xấp thì sao ?Như quý bà Trần đây chẳng hạn .

- Anh chàng với mái tóc màu bạc hơi rối ,

mặc đồ jean trẻ trung ,

với khăn quàng cổ sọc hai màu ấm áp ,

nở nụ cười nịnh nọt .

- Khỏi nịnh con ạ .

Nhất định sẽ có phần con khỏi lo .

Trừ bớt tiền của Lam Thanh này bù qua là ổn hết !

- Cái gì ?Ăn gian ,

ăn gian .

Sao lại cắt tiền của con !

- Nhận mệnh đi em ơi ,

haha !

Ba người vừa dạo phố vừa nói chuyện rôm rả không ai khác là Lam Thanh ,

mẹ Trần và người tạm thời sẽ ăn bám ở nhà nó biên tập Gia Ngạo .

Người ta thường nói nghề biên tập rất bận rộn ,

đặc biệt là biên tập truyện tranh phải làm ngày làm đêm ,

chạy qua giữa nhà tác giả và nhà xuất bản bận rộn vô cùng nhưng không hiểu sao anh chàng này lại rất rảnh rỗi ,

có thời gian mà nghỉ tết dài hạn .

Lam Thanh thật nghi ngờ có phải anh bị đuổi việc rồi hay không .

- Ô kìa ,

đó chẳng phải Giang Thiên sao ?- Mẹ Trần tinh mắt nhìn thấy người bước ra từ đi ra từ nhà hàng sang trọng ,

một thân khoác bộ vest lịch lãm như quý ông ,

cả người toàn ngạo khí với mái tóc đỏ nổi bật .

Cánh tay bị bó bột treo trước ngực cũng không làm mờ đi hình tượng đẹp đẽ đó .

- Anh ta ?- Lam Thanh hơi ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường .

- Ai vậy ?- Gia Ngạo tò mò nhìn theo .

Lam Thanh đột nhiên híp con người ,

miệng vẽ lên một đường cong đầy toan tính .

Giang Thiên vừa nói chuyện với đối tác cho dự án tới của tập đoàn ,

hai người vẫn đang cân nhắc rất nhiều vấn đề đến mỏi cả miệng thì cậu nghe thấy tiếng gọi lớn :

- Nè !

GIANG THIÊN !

- Lam Thanh !

- Giang Thiên xoay đầu nhìn nó .

Ánh mắt cậu chú ý đến chàng trai đứng bên cạnh nó .

Đó là ai ?

Lam Thanh hai tay xách hai túi đồ ngó ngó hai bên đường rồi ton ton chạy qua ,

chẳng may có xe chạy nhanh quá suýt chút đúng tới ,

Giang Thiên đứng bên này mà cũng phải thót tim ,

may mắn là Gia Ngạo kịp thời kéo nó lại ,

trách móc vài câu :

- Đi đứng nhìn cho đàng hoàng chứ !

Xem nữa là có vé đi gặp diêm vương rồi !

- Cảm ơn !

- Lam Thanh khẽ nói .

Ánh mắt Giang Thiên có phần lạnh đi nhưng chính cậu cũng không nhận ra .

Lam Thanh lại một lần nữa chạy qua ,

tới chỗ cậu ,

chưa chào hỏi câu nào đã nói :

- Chở tôi về với !

- Không thích !

- Giang Thiên cự tuyệt .

- Nè ,

chở về chút thôi ,

tôi đi từ sáng đến giờ rất mệt !

- Lam Thanh làm mặt đáng thương nói .

- Ai biểu đi làm gì !

- Nhà ai cũng phải đi sắm tết ,

tôi đây là rơi vào tình huống vạn bất đắc dĩ .

- Lam Thanh cúi đầu lắc nhẹ than thở .

- Thôi được rồi ,

chờ tôi một lát .

Sau đó Giang Thiên quay sang vị đối tác bị mình cho ăn bơ nãy giờ nói vài câu rồi ,

vị kia mang theo vẻ mặt tiếc nuối lên một chiếc xe khác rời đi .

- Đi thôi !

- A .

Chờ chút !

Mẹ !

Anh Gia Ngạo mau qua đây !

Chờ hai người qua hết ,

Giang Thiên lễ phép chào mẹ Trần một tiếng .

Mẹ Trần áy náy nhìn cậu nói :

- Làm phiền cháu rồi !

- Không sao ạ !

- Lam Thanh nhà dì đúng là khiến cháu gặp nhiều phiền toái ,

vì nó mà bị thương thế này ,

ai ,

sau này dì nhất định không phản đối cháu !

- Mẹ Trần hạ giọng nói vài cậu hàm ý .

Giang Thiên không hiểu ý bà cho lắm nên cười trừ cho qua .

Đến khi lên xe rồi ,

Lam Thanh ngồi ghế lái phụ mới phát hiện một Giang Thiên cầm lái .

Nó bắt đầu nổi tính nghi ngờ hỏi :

- Anh có bằng lái chưa vậy ?

- Chưa !

Năm sau sẽ có !

- Giang Thiên thản nhiên đáp .

- A ,

biết lái thật không đấy ,

tính mạng của tôi quý lắm đó !

- Nếu không tin thì mời xuống xe ,

anh đây không cản đâu !

- Giang Thiên liếc mắt nhìn nó bất mãn .

- Chúng ta đi thôi !

- Lam Thanh xoay ngay thái độ nói .

Chiếc xe lăn bánh ,

chạy êm trên đường phố .

- Không ngờ em lại quen một người tốt như vậy ,

tiêu chuẩn sói ca của thời đại !

- Gia Ngạo cười nói với nó .

- Em mà !

Anh phải biết hãnh diện mà đối tốt với em đi !

- Lam Thanh cao giọng nói .

Ánh mắt nhìn anh ý bảo ,

đừng lấy tiền lì xì của em .

- Biết rồi !

Biết rồi !

Anh sẽ dành quãng thời gian còn lại đối tốt với em được chưa ?

Lời nói của Gia Ngạo chẳng qua là nói thời gian còn lại của kì nghỉ sẽ chiều ý Lam Thanh nhưng khi Giang Thiên nghe vào nó lại theo một nghĩ hoàn toàn khác .

Mà Lam Thanh lại vô tư hài lòng gật mạnh :

- Biết thế là tốt !

- Hai đứa lúc nào cũng vậy ,

nhờ con mà con gái dì hỏng rồi !

- Mẹ Trần ngao ngán nói với Gia Ngạo ,

từ nhỏ Lam Thanh đã được Gia Ngạo thương yêu ,

cái gì cũng chiều cho nên mới có sâu gạo bây giờ .

Gia Ngạo chỉ đành cười ,

ai biểu anh chỉ có một đứa em làm chi .

Phải hiểu cho tâm tư một người anh chứ .

- À ,

mà anh đã mua đồ tết chưa ?- Lam Thanh hứng thú hỏi cậu .

- Việc đó có quản gia lo ,

tôi còn phải bận việc tập đoàn không có nhiều thời gian để ý đến .

- Vất vả quá hội trưởng !

- Lam Thanh vỗ vai cậu an ủi .

- Ba mẹ anh đâu ?Không phải họ về rồi à ?

- Đừng nhắc tới nữa ,

về chưa được mấy ngày lại lấy cớ về Anh ,

nhà chính của Hàn gia ở bên ấy ,

họ cũng chuẩn bị ăn tết linh đình .

- Giang Thiên nói .

Người lớn thì toàn tết với tết ,

việc thì cứ đè đầu cậu ,

Thiên Vũ may mắn là còn học vài ngày nữa nếu không cậu đã bắt Thiên Vũ làm giúp vài việc cũng không đến nổi bận rộn như lúc này .

- Vậy tết này cháu cũng về Anh luôn sao ?- Mẹ Trần hỏi .

Đích thật bà cũng rất thích nước Anh ,

chỉ tiếc chưa có cơ hội tới .

- Có lẽ nhưng chắc chỉ vài ngày thôi ,

bên đó dù sao cũng không quen như ở đây !

- Cái đó là đương nhiên rồi !

Một mình anh ở dâyo xưng hùng xưng bà quá oai phong !

- Cô có muốn xem bình chọn của thành viên hội kỉ luật không ?- Giang Thiên đột nhiên hỏi một câu lạ .

- Bình chọn gì thế ?

- Người đáng sợ nhất !

Họ rảnh rỗi ngồi chơi ,

bị Kiến Hàm tịch thu bản xếp hạng .

- Ai đứng nhất ?- Lam Thanh tò mò hỏi .

Giang Thiên nhìn nó một chút rồi nhanh chóng dời đi ,

tập trung lái xe .

Lam Thanh buồn bực nói :

- Nhìn vậy là ý gì ?

- Không phải là em đấy chứ ?- Gia Ngạo xoa cằm nói .

Lam Thanh nhìn anh rồi nhìn Giang Thiên ,

thấy cậu không phản bác không biết cái đầu nghĩ gì mà lúc sau muốn nhảy dựng lên nhưng không được ,

đành bất mãn nói :

- Sao lại là tôi ,

tôi bình thường có làm gì đâu !

- Nhưng cái cô làm thì rất lớn !

- Bảng xếp hạng đó chắc chắn có vấn đề !

!

!

- Lam Thanh kéo lớn giọng .

Khi đi học lại nhất định phải hỏi chuyện rõ ràng mới được .

Đến khi về nhà ,

Giang Thiên không hiểu sao lại có chút buồn bực ,

từ khi cậu biết Gia Ngạo ở chung cùng Lam Thanh không hiểu sao lại khó chịu .

Khi nhìn thấy hai người cười nói ,

tâm trạng cậu rất không tốt .

Giang Thiên tháo áo khoác vứt bừa trên ghế ,

nằm dài trên ghế sopha thở dài một hơi .

Quản gia thấy cậu như thế quan tâm hỏi :

- Thiếu gia mệt mỏi lắm sao ?

- Không !

- Sao lại thở dài ?

- Nói ra ông cũng chẳng hiểu đến bản thân tôi còn không sao hiểu nổi .

- Giang Thiên gác tay không bị thương lên che mặt .

- Có nhiều chuyện có thể thiếu gia không hiểu nhưng tôi lại hiểu .

Chưa nói ra thì đừng nên chỉ nhìn mà phán xét .

Môi Giang Thiên khẽ mấp máy muốn nói !

!

! Nhưng sau đó lại thôi ,

cậu xoan gười úp mặt vào ghế nói :

- Thôi bỏ đi !

Ông không nên biết làm .

Vẫn là không nói ra được .

Giang Thiên cảm thấy mình sẽ nhận được một kết quả không tốt đẹp .

Theo trực giác của cậu là vậy .

Cậu vừa dứt lời ,

tâm trạng cậu không được vui vẻ thì Thiên Vũ hớn hở từ bên ngoài khỏi lớn :

- Có kế hoạch ngày tết rất vui ha !

Thiên Vũ cậu đều đã lên kế hoạch đi chơi tết thật hoàn hảo .

Cuố cùng bản kế học cũng có đât dựng võ .

********************************

Chap tiếp theo : Chuyến đi chơi .

Giải thích tâm tình .

Hôm nay trung thu mà mình lại viết về tết ,

có một cMe giác khó nói quá !