Giang Thiên mới vừa bước vào liền thấy Lam Thanh tay cầm hộp y tế đưa cho nhân viên .
Lam Thanh xoay người ,
thấy Giang Thiên ,
nó nhăn mặt lại gần :
- Hồi nãy anh bị sao vậy ?Tự dưng tức giận !
- Kệ tôi !
- Giang Thiên ngoảnh mặt đi chỗ khác ,
không thèm nhìn nó .
Không phải nó đang lo cho Gia Ngạo sao ?Hỏi làm gì !
- Anh không phải bị ấm đầu chứ ?Dạo này thấy anh lạ lắm đó !
Tính tình thấy đổi thất thường như con gái ấy !
- Ai là con gái ?- Giang Thiên tức giận nhìn nó .
- Tôi chỉ là nói như ,
không phải là !
- Lam Thanh sửa lại .
- Mặc xác tôi !
Cô tránh chỗ khác !
- Giang Thiên lớn giọng quát .
- Ơ hay ,
mắc mớ gì tôi phải tránh .
Đường rộng thênh thang anh thích thì đi sao bắt tôi phải tránh đi !
- Hừ !
Cô là đồ đáng ghét !
- Giang Thiên hừ một tiếng lách một bên đi nhanh .
- Tên này bệnh càng ngày càng nặng !
- Lam Thanh nhìn theo bóng lưng cậu .
- Thôi bỏ đi !
Hồi nãy anh Gia Ngạo nhờ mình làm cái gì vậy nhỉ ?Nói chuyện với tên kia một hồi quên khoáy mất !
Bất chợt Lam Thanh nhanh chóng bị cuộc nói chuyện của một cặp bạn gái thu hút .
- Này ,
cậu biết không ?Nghe nói ở núi Ngự Long hang rồng đó !
- Lại mấy truyền thuyết vớ vẩn chứ gì !
- Thật đó !
Nghe nói vào ban đêm núi đó phát sáng nữa ,
nhiều người đã đến và thuật lại đó !
- Không đùa chứ ?
- Không đùa đâu !
Tớ cũng muốn đi lắm ,
mà lại sợ tối !
- Sợ tối thì liên quan gì ở đây ?
- Vì đi vào buổi tối mới thấy được nó !
Người tìm thấy được hang động đó sẽ may mắn cả đời ,
muốn gì được nấy !
Ai .
Thật đáng mơ ước mà.
- Hey .
Hey .
Vậy cứ tiếp tục mơ đi !
Tớ chẳng trông cậy vào nó là sự thật .
Hai cô nàng không biết cuộc trò chuyện của mình đã kích thích trái tim bé nhỏ của một cô gái khác .
Mà cô gái này lại tin những điều kì bí .
- May mắn cả đời ,
muốn gì được nấy ...
.
vậy có nghĩa là .
.
.
- Trước mắt Lam Thanh truyện tranh bay phấp phới ,
nhân vật anime như hiện trước mắt rất mê người .
Quăng ngay việc nhớ lại Gia Ngạo nhờ gì ,
trong đầu cô gái lúc này chỉ nhớ đến hang động vừa nãy .
Lam Thanh chạy như bay ra ngoài .
- Hang động rồng !
Ta tới đây !
Giang Thiên quấn kín người trong chăn mắng Lam Thanh .
Trông cậu chẳng khác gì đứa trẻ lớn tuổi giận dỗi .
- Giang Thiên !
Nguy rồi !
- Kiến Hàm chạy vội vào ,
lôi người trong chăn ra .
- Nguy cái gì ?Tớ đang bực đây !
- Lam Thanh biến mất rồi !
- Cái gì ?
- Lâu không thấy Lam Thanh trở lại ,
Khả Vi đi tìm thì có nhân viên nói thấy Lam Thanh chạy ra ngoài ,
bọn tớ tìm xung quanh không thấy ,
có người nói nghe cô ấy hét lên cái gì đó hang rồng và.
.
.
Cậu đi đâu vậy ?
- Kiến Hàm chưa kịp nói xong thì Giang Thiên đã chạy đi mất .
Giang Thiên vừa chạy vừa mắng người nào đó ngu ngốc cả trăm lần .
Hang rồng vốn chỉ là truyền thuyết chưa có ai thực sự tìm ra nó ,
thậm chí những lời đồn đại kia chỉ là bốc phét ,
ai mà lại đi tin cơ chứ !
- Lam Thanh !
Lam Thanh !
- Giang Thiên cẩn thận bước đi trong núi ,
ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại không giúp cậu nhìn trước được nguy hiểm .
Ngoài cậu tiến vào rừng ,
thì nhóm còn lại cũng nháo nhào tìm .
Trong khi đó Lam Thanh liều lĩnh tiến sâu hơn ,
gạt đi những cành cây vướng víu ,
Lam Thanh giương mắt nhìn ra xa .
Hang rồng ở đâu !
Nãy giờ nó có thấy cái hang nào đâu !
Chẳng lẽ bị lừa ?Lam Thanh chợt nghe âm thanh sột soạt ,
Lam Thanh quay đầu nhìn ra phía sau ,
một màn đêm đen đặc bao phủ .
Lam Thanh ôm lấy người bước tiếp ,
âm thanh sột soạt cũng xuất hiện theo bước chân nó ,
nhưng khi nó dừng lại thì biến mất .
Cứ như vậy hai ba lần xem xét ,
Lam Thanh vờ quay đầu nhìn một hồi sau đó vờ quay lại ,
ngay khi âm thanh sột soạt vừa xuất hiện nó lập tức quay lại ,
một vật nâu nâu ,
lông xù lao đến ,
Lam Thanh chới với ngã ra sau ,
chân chẳng mấy đáp trúng chỗ đất lún .
.
.
Giang Thiên vừa đi vừa gạch dấu lên cây ,
cô gái kia rốt cuộc đã đi tới đâu rồi .
- Áaaa !
Đó là giọng Lam Thanh .
Đã xảy ra chuyện gì rồi sao ?Giang Thiên vội vàng lần theo tiếng hét .
- Trời tối quá rồi !
Chúng ta không nên đi quá sâu !
Về trước rồi chờ sáng hẳn tìm tiếp !
- Gia Ngạo nói .
- Sao mà anh tỉnh bơ vậy ?Lam Thanh mất tích đó !
- Thiên Vũ bất mãn nói .
Trong khi anh cậu lo lắng đi tìm thì tên này lại sợ .
- Nhóc đó có thả vào rừng cũng không chết được .
Hơn nữa nếu giờ tiến sâu hơn ,
người phải lo sẽ tăng thêm Tốt nhất vẫn nên quay về .
Giang Thiên cũng đã chạy đi tìm ,
chẳng lẽ lại không tin vào cậu ta ?
- Gia Ngạo nói đúng !
Chúng ta trở về trước ,
tớ sẽ nhờ quản lí trợ giúp ,
chắc sẽ có chút manh mối ,
hay cách tìm tốt hơn !
- Minh Nhạc đồng tình nói .
Cả người cứ tiếp tục trượt xuống dưới .
Lam Thanh cố tìm cách hãm lại nhưng không được .
Bỗng mốt bàn tay chụp lấy tay nó .
Lam Thanh ngẩng đầu lên thì vô cùng ngạc nhiên .
- Sao anh lại ở đây ?
- Cậu hỏi này tôi hỏi cô mới đúng !
- Giang Thiên nghiếng răng nói ,
một tay giữ tay nó ,
một tay nắm chặt vào cành cây gần đó .
- Còn không mau leo lên !
Giang Thiên cố gắng kéo nó lên ,
chân cố dán chặt xuống nền đất trơn tuột .
- Chờ chút !
- Lam Thanh giữ chặt tay cậu ,
cố leo lên .
Nhưng xuống thì dễ lên thì khó ,
sườn dốc lại trơn ,
không có gì để bám lấy ngoài cây cỏ .
Chân vừa đưa lên ,
người vừa hướng tới trước thì trượt một cái ,
cả người lại lần nữa ngả ra sau còn kéo theo Giang Thiên .
Giang Thiên vội bao lấy nó ,
hai người lăn dọc từ trên xuống ,
may mắn bên dưới là cỏ dày nên chỉ xay xát chút .
Nhưng không thể leo lên .
- Ui .
.
.
- Giang Thiên bật ra tiếng kêu nhỏ .
- À .
.
.
anh không sao chứ ?- Lam Thanh vừa mở mắt đã vội hỏi ,
tay vỗ vỗ mặt cậu .
- Có sao đây !
Cô có thù oán gì với tôi hay sao mà tát hoài vậy ?- Giang Thiên cau mày nói .
- Lo anh bất tỉnh thôi !
- Đứng lên được không ?- Giang Thiên cố ngồi vực dậy ,
quan sát nó một hồi thấy không có vết thương nặng mới an tâm đỡ nó đứng dậy .
- Xin lỗi !
Khiến anh liên lụy rồi !
- Lam Thanh nhỏ giọng nói .
- Giờ mới biết sao ?Ai đời lại đi tin vào cái truyền thuyết đó chứ ?- Giang Thiên gõ đầu nó một cái .
- Truyền thuyết dựa trên thực tế mà !
- Lam Thanh biện minh .
- Còn nói nữa !
tí tách .
.
.
tí tách .
.
.
Một cơn mưa xuân đêm kéo đến .
- Mưa rồi ?
- Mau kiếm chỗ nào núp ,
phải chờ đến sáng mới ra khỏi đây được !
Đi mau thôi !
- Giang Thiên kéo tay nó .
Nhưng quanh đây ,
ngoài bụi cây rậm rạp không có đến một chỗ trú được .
- Giang Thiên !
Đằng kia có ánh sáng !
- Lam Thanh vỗ tay cậu ,
chỉ vào một bụi cây .
Khi hai người lại gần ,
vạch bụi cây ra ,
một hang động sáng lấp lánh xuất hiện .
- Hang động rồng !
Chắc chắn là nó !
Tôi nói đúng mà !
- Lam Thanh nhảy cẫng lên vui sướng .
- Rồi !
Rồi !
Vào thôi !
- Không ngờ là có tồn tại thật ,
cậu cũng không tin được .
Một hang động phát sáng .
Nhìn rõ bên trong ,
cả hai mới phát hiện có một đàn đom đóm bao bám trên vách hàng ,
đặc biệt hơn ,
luồng ánh sáng ấy lại tạo thành một hình thù giống con rồng .
- Wa .
Thì ra đây là lí do nó được gọi là hang động rồng !
A phải rồi !
- Lam Thanh chắp tay lẩm bẩm .
Sau đó tươi cười rạng rỡ .
- Hi vọng sẽ được .
Sự xuất hiện của hai người bị đàn đom đóm phát giác ,
chúng bay toáng loạn một hồi rồi tụ lại một chỗ .
Giang Thiên kéo Lam Thanh ngồi vào một chỗ trống .
Ngoài kìa ,
tiếng mưa rơi rộn rã .
Lam Thanh lập tức rời tay Giang Thiên hứng thú bắt đom đóm một chập ,
chụp được vài con đến khoe với cậu .
.
- Nè ,
nè .
Tôi bắt được nè !
Nhìn nó sáng trong vui thật .
- Lần đầu mới thấy à ?
- Không phải ,
ở chỗ nội cũng có nhưng không có ánh sáng đẹp như thế này .
Cảm giác rất tuyệt ,
giờ mới biết cảm giác của Kaien và Momona * lúc đó !
* nhân vật trong anime lady jewelpet .
Không hiểu nhìn Lam Thanh cười ngây ngô ,
ánh mắt tỏa sáng lấp lánh ,
Giang Thiên lại cảm thấy bình yên .
Và như thế ,
cậu cũng bất giác nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt .
Trong đầu lại nổi lên ý nghĩ nếu như thế này mãi thật tốt .
Ngay sau đó ,
Giang Thiên muốn đập đầu một cái .
Cậu nghĩ tào lao vậy trời .
- Ắt xì !
- Lam Thanh đưa tay quẹt mũi ,
đom đóm bắt được cũng bay đi mất .
- Bị cảm rồi sao ?Lại đây !
- Giang Thiên kéo Lam Thanh lại gần mình ,
đặt tay lên trán nó .
- Hơi nóng .
Cơ thể sao mà dễ bắt lạnh vậy ?
- Tôi đâu biết ,
chắc tại hôm về nội bệnh sẵn rồi cho nên giờ phát lại .
- Lam Thanh khịt khịt mũi .
- Lang thang đi chơi đêm chứ gì !
- Tết ở đó vui nhất là buổi tối mà ,
đương nhiên không thể bỏ lỡ được !
Giang Thiên không thể cởi áo phủ lên người nó được vì chính cậu cũng chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi .
Ắt xì .
Từng tiếng liên tục phát ra .
Giang Thiên bất đắc dĩ ôm lấy nó .
- Anh làm gì vậy ?- Lam Thanh trợn mắt muốn giãy ra thì Giang Thiên cố định nó lại .
Giọng nói đe dọa .
- Tốt nhất là ngồi yên đi !
Không thì biết tay tôi !
- Bá đạo !
- Lam Thanh lầm bầm .
Nhưng mà người Giang Thiên ấm thật rất dễ chịu .
Tiếng mưa ngoài kia như một khúc nhạc ru ngủ ,
có chỗ ấm áp ,
Lam Thanh lập tức lim dim mà ngủ .
Thấy người trong lòng không cục cựa nữa ,
Giang Thiên ngẩng đầu xuống ,
Lam Thanh đã nhắm chặt mắt ,
hơi thở đều đều lăn ra ngủ .
- Thật là .
.
.
khi ngủ đáng yêu hơn lúc tỉnh nhiều !
Lúc tỉnh khiến người khác thấy đáng ghét !
Giang Thiên nhỏ giọng nói ,
tay tự nhiên vỗ nhẹ lưng Lam Thanh .
Ánh mắt trở nên ôn nhu lúc nào không hay .
Người nào đó xoay một cái ,
úp hết mặt vào người Giang Thiên nhẹ than một câu .
- Ấm quá !
- Lại phì phò vài tiếng .
Như cảm nhận được hơi thở nó phả vào người ,
mặt Giang Thiên hơi đỏ lên ,
tay trở nên lúng túng không biết làm thế nào .
Sau đó lại dằn xuống sự bối rối ,
tay nghịch tóc mái ,
hơi ngẩng đầu lên .
Mình sao vậy nè !
Có phải là thích đâu .
.
.
Giang Thiên giật mình ,
thích ,
cậu lại nhìn xuống người trong lòng ,
cậu thích.
.
.
Lam Thanh .
Không thể nào !
Trong lòng gào thét lên .
Nhưng đâu đó lại vang lên lời nói của Kiến Hàm .
".
.
.
cậu đối với Lam Thanh rất đặc biệt.
.
.
".
Giang Thiên không ngừng lẩm nhẩm trong miệng :
- Mình lại đi thích đồ ngốc này sao ?Không thể nào ?Sao .
.
.
sao.
.
.
tiêu chuẩn của mình .
.
. có vấn đề dữ vậy !
********************************
Chap tiếp theo : Giang Thiên sẽ hành động ra sao khi nhận ra tình cảm của mình ?
Ai đó cho nhận xét đi !
Nghĩ cho Giang Thiên phát hiện chậm hơn nhưng một hồi.
.
.
có ai thấy có vấn đề gì hông ?