ĐỪNG CHẠY ĐUA TRÊN SÂN TRƯỜNG CỦA NGƯỜI KHÁC
“Tham vọng”, vốn không phải là từ mang nghĩa xấu .
Nhưng từ nhỏ tới lớn, hoàn cảnh trưởng thành và cách giáo dục trong gia đình nói với chúng ta rằng, con người không nên treo hai chữ “Tham vọng” bên miệng, càng đừng viết lên trên mặt. Giống như trong phim truyền hình các nhân vật chính thường ít được đắp nặn hình tượng có khát khao mạnh mẽ, Trong những cuộc trao giải quan trọng mỗi người đều đang nhẹ nhàng mà nói rằng “Quan trọng là ở chỗ được tham gia”, những người chỉ thi thoảng mới học tập vẫn có thể đạt được hạng nhất lúc nào trông cũng ngầu hơn là những người “mọt sách chỉ biết học hành”(*) thức suốt đêm để làm bài tập .
(*) Ý chỉ sinh ra ở thành phố nhỏ, chăm chỉ học hành, giỏi thi cử, nhưng lại thiếu tầm nhìn và tài nguyên nhất định.
Có vẻ như cách một người nỗ lực hết mình mới có thể chiến thắng trông còn kém đẹp đẽ hơn những người có thể dễ dàng chiến thắng như trở bàn tay, giống như nói với người khác rằng “tôi muốn có” và “tranh hạng nhất” thì sẽ vô hình chung đem tới áp lực rất cao cho họ.
Hồi tham gia tiết mục khi còn học đại học, cô giáo trong phần tiết mục ấy từng nói với tôi : “Em là một cô gái không biết giấu dốt đấy.
” Bạn bè tôi cũng nói, con gái quá có tham vọng sẽ giống như nữ phụ trong phim truyền hình, bởi vì nữ chính thường sẽ được đắp nặn là đơn thuần vô hại, không tranh không giành.
Nhưng tôi cũng biết, tôi không hề có vòng hào quang của nữ chính trong phim truyền hình, tôi bình thường tới độ nhân vật quần chúng cũng không được tính, nếu như muốn được người khác nhìn thấy, thì bắt buộc phải đứng ở nơi có ánh sáng chiếu tới.
Tôi luôn cảm thấy trong quá trình trưởng thành của chúng ta thiếu đi một tiết học, tiết học này sẽ là -- “Dũng cảm thừa nhận bản thân để ý.
”
Không nghi ngờ gì hết, “Ôn (hòa), lương (thiện), cung (tốt bụng), kiệm (tiết kiệm), nhượng (nhẫn nhịn)” là những phẩm chất tốt đẹp chúng ta cần phải học trong đời này. Nhưng đồng thời thứ không thể bỏ qua là, chúng ta phải biết chúng ta nên phân tích và giải thích từ góc độ nào. Chúng không có nghĩa là không có ham muốn, ham muốn khi theo đuổi giấc mơ của mình. Dừng lại sau khi đạt được kết quả nhất định, khi đối mặt với sự khen ngợi vì không dám thừa nhận mà khiêm nhường quá độ, cũng như khi đối mặt với cơ hội tốt không dám tranh đấu mà đưa tay nhường nhịn. Dũng cảm thừa nhận bản thân để ý, thừa nhận những nỗ lực bản thân bỏ ra lúc này không mất mặt. Chúng ta đều là những người bình thường, những thứ ta muốn không tự mình giành lấy, lẽ nào còn muốn đợi người khác tặng cho bạn hay gì?
Tham vọng không phải cũng không nên là điều gì đó khó nói hoặc phải cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ.
Tham vọng là sự theo đuổi và khát khao không ngừng trong cuộc sống, nó luôn luôn đồng thời khẳng định khoảnh khắc hiện tại của chính bạn, vẫn còn những ngọn núi và hướng đi để hướng tới. Thừa nhận tham vọng của bản thân cũng đồng nghĩa với việc hiểu rõ được đia vị của bản thân --- tôi là ai, tôi muốn gì, tôi muốn đi đâu; đồng thời sẽ có nhận thức sâu sắc hơn với bản thân, thừa nhận sự bình thường của bản thân, cũng thừa nhận bản thân không chịu sự tầm thường. Luôn luôn có một mục tiêu làm ánh đèn dẫn lối, chấp nhận ưu điểm cùng khuyết điểm của bản thân, cũng bình thản tiếp nhận những đả kích cùng tổn thương mà cuộc sống đem tới , vĩnh viễn sống một cách ngay thẳng, yêu đời, thích thú say mê, bừng bừng nhiệt huyết.
Tôi thừa nhận rằng mình có tham vọng. Trong giai đọan tuổi tác không ngừng biến hóa, những thứ tham vọng cũng không giống, từ ấu trĩ tới trưởng thành, từ trừu tượng tới cụ thể. Đợt mới tốt nghiệp đại học, tham vọng của tôi là không muốn chỉ làm một công việc ổn định, không muốn ở một nơi gần như không có tính thử thách và thay đổi, muốn đi tới thành phố rộng lớn hơn, làm những chuyện khác nhau, những chuyện mà chưa từng có ai làm trước kia. Kì vọng vào việc người khác sẽ hướng ánh nhìn về mình, khát vọng được người khác nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ.
Sau này, tôi đi tới một thành phố rất lớn, song song với sự phát triển trong cuộc sống và kinh nghiệm trong công việc, tham vọng bắt đầu có một cái nhìn cụ thể hơn. Khoảng thời gian làm MC chương trình, tham vọng của tôi là đứng trên sân khấu cao hơn nữa, tham gia được càng nhiều chương trình hơn nữa; Khoảng thời gian thử làm diễn viên, tham vọng của tôi là có thể được xuất hiện trên màn hình lớn; Sau này khi tham gia vào ngành truyền thông, tham vọng của tôi là yêu cầu bản thân phải làm ra nội dung tốt hơn, được càng nhiều người biết tới và thích hơn.
Viết ra đoạn văn này là mùa xuân năm 2022, tôi đã 29 tuổi, sự nhận thức và định nghĩa của tôi về tham vọng đã không còn rời rạc như xưa nữa, mà là biến nó thành một loại phương hướng và theo đuổi: Tôi thích cuộc sống của bản tân là sự cân bằng động. Tôi biết, điều này rất khó khăn, bởi vì nó đòi hỏi chúng ta phải có toàn quyền kiểm soát cuộc sống và nhịp điệu của chính mình, khả năng di chuyển lên trên theo nhiều chiều cùng một lúc, nó có nghĩa là đạt được thành công trong sự nghiệp, cũng cần phải có chút tích lũy trong kinh tế, đồng thời còn cần quản lý tốt cảm xúc của bản thân.
Trong những năm tôi cùng “tham vọng” kết thành bạn bè, tôi càng có sự hiểu rõ hơn về bản thân mình, tôi biết rằng mình là một người tương đối tự coi mình là trung tâm, có sở trường có thể đơn phương độc mã một mình đánh trận, trong mắt chỉ có tiền phương (tương lai), có những khi khó tránh khỏi việc lơ là không để ý tới những suy nghĩ, lời nói hay hành động của những người xung quanh. Loại nhân vật này có cả mặt tốt và mặt xấu, cái tốt là có thể có mục tiêu rõ ràng để tiến về phía trước, cái xấu là có thể sẽ vô ý không để ý tới cảm nhận của những người xung quanh. Chúng ta đều hiểu, trên con đường tiến về phía trước, sẽ không có ai chỉ là một hòn đảo cô độc, cuộc sống của chúng ta nhất định phải thông qua tình bạn, tình yêu, tình thân mà sản sinh liên lạc. Tôi luôn nhận thức rằng tin tưởng phương hướng và mục tiêu của bản thân là không sai, chỉ là khi chúng ta chạy về phía trước nhớ chú ý điều chỉnh tư thế của chính mình, vừa có thể khiến bản thân được ánh đèn soi sáng vừa có thể không ảnh hưởng tới sự phán đoán và phương hướng của người khác.
Tôi của mấy năm trước vẫn chưa hiểu rõ đạo lý này, bởi vì tôi là người không can tâm chịu sự bình phàm, cho nên tôi cũng không an phận mà tán đồng nhập hội “dân văn phòng” làm một công việc bình thường, cố chấp nhận định rằng lựa chọn của bản thân mới là đúng đắn nhất. Khi những người bạn bên cạnh tôi lựa chọn con đường an phận, tôi luôn vô thức mà muốn khuyên họ hãy thử một lần sống mà “không an phận đi”. Nhưng thực ra thế giới này rất to lớn và phức tạp, không phải cuộc đời của ai cũng sẽ mang theo mục tiêu hướng lên phía trước mà sống. Có người thức ổn định, cảm thấy cuộc sống thoải mái là được tự tại; có người thích thử thách, muốn đứng trên sân khấu cao hơn nữa rồi buông thả tham vọng mới là sống mà không phụ đất trời. “Vi chi hoạn, tại hảo vi nhân sư” (Nghĩa : Con người thường thích lên mặt dạy đời)”, lựa chọn trước nay không phân đúng sai, cái mà chúng ta phải làm không phải là thuyết phục người khác, mà là tôn trọng lẫn nhau.
Trong sân trường của Olympic năm 2022, “Thiếu nữ thiên tài” Cốc Ái Linh (Nữ VDV Trung Quốc) từng nói một câu nói khiến tôi có ấn tượng cực kì sâu sắc : “Tôi đi thi đấu không phải vì muốn đánh bại những đối thủ khác, không phải vì muốn trượt giỏi hơn những người khác, mà là vì muốn làm một bản thân 100% tốt nhất.
”
Tham vọng giống như một đám lửa, nó khiến chúng ta biết rằng, chỉ khi không ngừng làm mới bản thân, mới có đủ cảm giác an toàn. Mỗi khi chúng ta cảm thấy bí bách hoặc buông thả, đám lửa trong tim ta sẽ nói : “Chỉ khi có đủ sự cố gắng, mày mới xứng được với tham vọng của mày.
” Trong lúc nó cháy, chúng ta phải cẩn thận không khiến phần nhiệt huyết này làm tổn thương tới cả người khác, chỉ cần để nó trong lòng làm động lực cho ta tiến bước là được.
Cho nên, đừng vì có tham vọng mà cảm thấy có lỗi. Sẽ có một ngày, chúng ta sẽ không cần phải chạy theo ánh sáng. Bởi vì, ánh sáng mà ta cần, sẽ vì ta mà tới.