Hy Vọng Bạn Hãy Yêu Lấy Chính Mình - 真希望你也喜欢自己

Hy Vọng Bạn Hãy Yêu Lấy Chính Mình - 真希望你也喜欢自己

Cập nhật: 03/06/2024
Tác giả: Phòng Kỳ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 74
Đánh giá:                      
Hiện Đại
Đoản Văn
Truyện Khác
     
     

Bạn có biết bị cuộc sống đánh bại là một cảm giác thế nào không?

Mấy năm trước khi tôi ở Bắc Kinh, có những khi tôi cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, vô tích sự, bất lực. “Tam vô thanh niên” (*) 4 chữ này giống như một ngọn núi, đè tới mức tôi không thở nổi, không dậy nổi.

(*) Thanh niên 3 không : Không văn hóa - không lý tưởng - không tố chất.

Năm 2016, tôi báo danh tham gia một show tạp kĩ rất nổi tiếng. Vì muốn bản thân là một “sự kì lạ độc đáo”, tôi đã đặc biệt sửa lại phong cách nói chuyện thường ngày của bản thân, nói chuyện theo một cách rất khoa trương, cốt truyện gây tò mò, tinh thần phấn chấn, tôi không ngừng chạy đi chạy lại. Tôi đã chuẩn bị mấy tháng trời, nhưng lại bị loại ngay từ vòng phỏng vấn đầu tiên. Trong tất cả các ban giám khảo, tôi chỉ giành được phiếu tán thành của 1 người, sau này khi tiết mục được phát sóng, ống kính thuộc về tôi cũng bị “cắt” tới mức gần như không được lên hình. Đạo diễn lúc đó nói rằng : “Chúng tôi vốn hy vọng cô trở thành một cô gái trẻ thú vị, kết quả không ngờ được là, cô chỉ thừa lại là “cô gái trẻ” mà thôi.

Trong cùng năm đó, tôi lại tham gia một chương trình tìm kiếm tài năng trên ti vi . Tiết mục tham giacần huấn luyện 3 tháng, tôi luyện tập không ngừng suốt ngày đêm, hôn lễ của bạn thân nhất, lễ tốt nghiệp, tôi đều bỏ lỡ. Sau cùng, 12 tập lên sóng, những cảnh thuộc về tôi chỉ xuất hiện có mấy giây, cảm giác tồn tại ít tới nỗi tôi nghĩ mình chưa từng xuất hiện trên show ấy.

Năm 2017, bài phát biểu của tôi lan truyền điên cuồng trên Mạng xã hội, tôi của lúc đó cứ nghĩ hóa ra mọi nỗ lực của mình rốt cuộc cũng được mọi người nhìn thấy rồi. Kết quả có người hoài nghi những gì tôi trải qua là không chân thực, sự bạo lực tới từ mạng xã hội ập tới từ bốn phương tám hướng, ngàn vạn bình luận khó coi cùng cực, những tin nhắn được gửi tới cùng những lời khó nghe không chỉ hướng về tôi, mà còn có cả người nhà của tôi. Lúc ấy, tôi không dám lên mạng, không dám ra ngoài, bị bạo lựuc mạng, không có thu nhập...

.

. tôi thực sự rất muốn hỏi ông trời, chỉ chĩa mũi nhọn về phía tôi có thú vị hay không? Vì sao cuộc sống đối với tôi lại không công bằng tới vậy?

Cho tới mãi sau cùng tôi mới hiểu, những điều chúng ta nghĩ là cuộc sống đang “không công bằng” với mình, thực ra chỉ là chúng ta vẫn chưa trở thành một bản thân tốt nhất.

Trong tiết mục, vì muốn thu hút ánh nhìn của người khác mà cố thể hiện ra những cái “điên khùng” của bản thân, thực ra đó chỉ là một lớp mặt nạ không thuộc về bản thân nhưng không có cách nào chế ngự, không chỉ không che được một mình chân thực nhất, cũng mất đi sự chân thành đáng quý nhất, tới cuối cùng nhất định sẽ dẫn tới sự biến chất của hành động.

Hồi tham gia vào các sự kiện có chọn lọc tôi cứ nghĩ bản thân đã đủ nỗ lực rồi, sao mà lại vẫn không được người khác nhìn thấy nhỉ? Có lẽ đó là bởi vì có người còn cố gắng hơn bạn, vĩ đại hơn bạn. Trong thời đại này, sự chăm chỉ không phải là một chiếc huy chương đáng để mang ra khoe khoang hay là những lời nói ngụy biện đối với những sự chất vấn, nó lên là một dạng tiêu chuẩn. Khi chúng ta oán thán vì sao người khác không xuất sắc như ta nhưng họ lại luôn gặp may mắn, thì hãy nghĩ tới thầy Mã Đông từng nói một câu : “Chỉ khi bạn đủ khác biệt, bạn mới đủ cần thiết.

Còn về những ác ý và những lời mắng mỏ của người ngoài, chúng đều là thứ ta khó mà khống chế, càng đừng nói tới việc dùng sự từng trải của bản thân kì vọng tranh cầu sự đồng tình. Thế giới này vốn không có sự đồng cảm thật sự. Có rất nhiều hiểm trở cần phải vượt qua, đều phải dựa vào chính chúng ta. Mỗi khi vì những ác ý này mà bị thương, tôi đều nói với bản thân : “Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trú, khinh chu dĩ quá vạn trùng san.

” (*)

(*) Hai bên bờ sông tiếng vượn kêu không dứt, thuyền con đã vượt qua muôn trùng núi”

Tôi nhớ trong trận worlcup thế giới 2022, đội Tây Ban Nha đã thắng Úc với tỉ số 3:0, nhưng chiến thắng này tới quá muộn màng, đội Tây Ban nha vẫn vì thua hai trận trước mà tiếc nuối phải nói lời từ biệt với worlcup. Phút cuối giờ bình luận viên có nói một câu thế này : “Trong cuộc sống này thành công chỉ là nhất thời, thất bại mới là điểm chính”, nhưng làm sao để đối mặt với thất bại lại chia con người ra nhiều tầng khác nhau. Quả thực như vậy, khi bị cuộc sống đè bẹp, chúng ta đương nhiên có thể lựa chọn ngã xuống, bởi vì không có ai thay bạn trả giá vì những lựa chọn của bạn. Nhưng đồng thời ccũng có thể lựa chọn mỉm cười với nó, nói với nó rằng trừ khi bản thân tôi muốn ngã xuống, nếu không đừng ai nghĩ cách đạp tôi xuống.

Nhưng năm này, tôi chuyển sang làm blogger tự truyền thông, cuộc sống không chỉ cần có sự không dao động, càng cần có cách nhận thức đúng đắn với bản thân.

Có người nói, trở thành một blogger nổi tiếng, trừ khi có may mắn, nếu không phải biết nắm bắt được những trending mới trong video. Nhưng xã hội hiện nay trend nào chẳng mới, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành chú heo có thể bay lên trời.

Thời đại tự truyền thông, những blogger có lượt follow vượt quá vạn người nhiều như vậy, muốn sống sót trong cuộc chiến khốc liệt này, cái cần dựa vào không chỉ là sự cần mẫn cùng cố gắng của bạn, còn cần sự cạnh tranh của chính bạn, đó là cái mác thuộc về bạn, mê lực và điều đặc biệt của bạn.

Thung lũng nghìn trượng ở Tân Xương (*), trong mắt người khác có thể chỉ là rừng tre rậm rạp, trong mắt tôi thì nó mang đậm sự dịu dàng hào hiệp của Bội Trai và Thẩm Luyện trong 《Tú Xuân Đao 2》, nơi sương mù ngự trị mà thần tiên trú ngụ, có người nói màn sương mù nơi đây che khuất đi phong cảnh nhưng tôi lại nhìn thấy cõi mộng “yên đào vi mang tín nan cầu” (nghĩa : khói sóng mù tịt, tin rằng khó tìm được) của Lý Thái Bạch. Độc hành đường xa, núi cao đường dài tương đương với 1 ngàn hamlet (ý của câu này là lập trường không giống nhau, suy nghĩ không giống nhau). Là anh hùng hay là kẻ ngốc, là cao thượng hay là thô tục, đều quyết đinh bởi bản thân bạn.

(*) Tân Xương là một huyện thuộc địa cấp thị Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang

Tuy rằng tuổi tác mới chỉ dừng ở độ tuổi số “2” trên đầu, nhưng tôi đã đi khắp trung quốc với một chiếc balo. Từng ngất vì thiếu oxy trên núi tuyết Muztagata(*), chiến đấu với bão cát tại Khả Khả Tây Lý(*), tìm một huyền thoại Bất Chu Sơn(*) trên cao nguyên Pamir(*), đợi một cảnh bình minh trong sa mạc tengri.

.

.

(*) Đỉnh Muztagata nằm ở khu tự trị người dân tộc Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương, là đỉnh cao thứ 2 ở phía tây dãy núi Côn Lôn. Nơi này nổi tiếng với những đỉnh núi tráng lệ, phong cảnh tuyết huyền bí, thu hút vô số nhà thám hiểm và khách du lịch.

Đỉnh Muztagh sừng sững trong mây, có độ cao 7.

546m, đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết, trông giống như một bông sen trắng.

(*)Vùng đất Hy Nhĩ hay còn gọi là Khả Khả Tây Lý thuộc phần tây bắc cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng​​​​​, rộng 450.

000 m2, ở độ cao 4.

600 m so với mực nước biển và lạnh nhất cao nguyên. Khu vực ít dân cư nhất châu Á, đứng thứ ba trên thế giới sau Bắc Greenland và Nam Cực. Vùng đất này là khu bảo tồn quốc gia, vì vậy du khách không được tự ý tham quan

(*) Bất Chu Sơn là dãy núi trong truyền thuyết của Trung Quốc. Theo căn cứ tài liệu huyền sử ghi chép cho rằng Bất Chu Sơn là dãy núi của Côn Lôn phía tây. Đường vào núi Bất Chu chỉ mở ra vào lúc trăng tròn hằng tháng.

(*) Dãy núi Pamir là một dãy núi nằm tại Trung Á, được tạo thành từ sự nối liền hay điểm nút của các dãy núi Thiên Sơn, Khách Lạt Côn Lôn, Côn Lôn và Hưng Đô Khố Thập. Dãy núi này là một trong các dãy núi cao nhất thế giới. Dãy núi này được biết đến trong tiếng Trung như là Thông Lĩnh tức 'núi củ hành'.

(*) Được dịch từ tiếng Anh-Sa mạc Tengger hay sa mạc Tengri là một vùng tự nhiên khô cằn có diện tích khoảng 36.

700 km² và phần lớn thuộc Khu tự trị Nội Mông ở Trung Quốc. Sa mạc ngày càng mở rộng về kích thước.

Một cô gái sao phải bạt mạng như vậy? Thế nhưng, cuộc sống sẽ không vì ta là con gái mà thủ hạ lưu tình, bạn cần tự mìnhđi giành lấy công bằng.

Ai nói con gái thì khôngđược mạo hiểm, không được nằm mơ, không được đi xa? Tuy rằng tôi thấp bé, nhưng vẫn làm nội tâm mình mạnh mẽ hơn; tuy rằng tôi yếu ớt, nhưng tôi vẫn luôn dám đứng lên sau vấp ngã. Đi giày cao gót tôi vẫn có thể chạy rất tốt, cởi giày cao gót ra, tôi vẫn biết mình nên đi đâu.

Kinh nghiệm hay được làm dự bị và bị phớt lờ đã dạy cho tôi một đạo lý : Khi gặp thất bại, nếu như không nghĩ tới việc làm sao mới có thể đứng lên, mà cứ oán thán thế giới này từ mình hay người khác, vậy thì ta chỉ có thể rơi xuống vực thẳm.

Nếu như dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn thế giới này, sau lưng cô gái xinh đẹp sẽ có một ông chú nào đó, người trẻ tuổi có tiền có lẽ là do có một ông bố có tiền, người khác thành công hơn bạn có lẽ là do họ đã chơi xấu.

.

. THực ra bạn chỉ là đang viện cớ cho chính mình mà thôi.

Theo tôi thấy, người thành công không có nhiều bí mật không thể chia sẻ với người khác, việc cớ chỉ là tấm vải che mặt, vạn sự không như ý mới điều thường thấy. Cuộc sống chính là như vậy mà, chúng ta không thể nào lúc nào cũng thắng. Dừng lại việc oán thán không công bằng, dừng lại việc đố kị với sự may mắn của người khác, đem thời gian dành cho bản thân, đi trở nên mạnh mẽ hơn. Chí có kẻ mạnh, mới có tư cách đem những câu chuyện mất mặt hay những thất bại khi xưa kể thành một câu chuyện có chí hướng, thậm chí là đem nó lên bàn trà thảo luận.

Mượn một đoạn thoại tôi rất thích : Bất luận bạn có thích hay không, cuộc sống đều sẽ là một sân chơi, những kẻ hèn nhát sẽ không bao giờ lên đường, kẻ yếu sẽ chết trên chặng đường, kẻ mạnh sẽ bắt buộc tiến bước, một khắc cũng không dừng lại.

Muốn thắng thế giới này ư? Chỉ cần số lần bạn đứng lên nhiều hơn số lần bạn ngã xuống là được.