Diêm Vĩnh Tranh lại ngăn nàng lại, nói: "Để ta trả.
"
Lâm Sở Sở kinh ngạc nhìn hắn… Nam nhân này hóa ra cũng có "quỹ riêng" sao?
Bữa ăn này tốn hẳn một lượng bạc.
Ở cửa quán ăn, Tiểu Mãn đau lòng nói: "Nương, nơi này đắt quá, sau này chúng ta đừng tới nữa được không?"
Dáng vẻ hiểu chuyện của cậu bé khiến Lâm Sở Sở cảm thấy ấm lòng, nàng dịu dàng nói: "Sẽ không thường xuyên tới, chỉ là thỉnh thoảng thôi, Tiểu Mãn đừng lo…"
Lời còn chưa dứt, từ phía sau vang lên một giọng điệu khó chịu.
"Ơ kìa, Ngọc Thụ, đây chẳng phải là vị nương tử thâm tình, tiểu thê tử mà ngươi nuôi từ bé sao?"
"Đừng nói nhảm, ta với nàng đã sớm không còn chút liên quan nào.
" Người kia lên tiếng, trong giọng nói đầy sự chán ghét, cứ như Lâm Sở Sở là thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Lâm Sở Sở quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy người mang dáng dấp thư sinh đứng ở phía sau.
Trong đó, một người nước da trắng nhợt, đôi mắt một mí, mặc dù không quá xấu, nhưng khuôn mặt lại chẳng có vẻ gì là khoan khoái.
Chỉ nhìn thoáng qua, Lâm Sở Sở đã nhận ra ngay.
Hắn ta chính là vị hôn phu trước đây của nguyên chủ, Văn Khúc Tinh nhà họ Diêm – Diêm Ngọc Thụ.
Loại người như hắn ta, trong mắt nàng chẳng khác gì một con ruồi nhặng. Lâm Sở Sở chỉ liếc qua một cái, ánh mắt lạnh lùng, quay đầu đi ngay.
"Ô kìa, Ngọc Thụ, tiểu thê tử của ngươi không thèm để ý ngươi kìa!
"
"Đúng rồi đúng rồi, chuyện này sao khác với lời ngươi nói, nói nàng sống chết chỉ chung tình với ngươi, thề sống thề chết đòi gả cho ngươi vậy?"
Diêm Ngọc Thụ vốn dĩ không hẳn là ghét bỏ Lâm Sở Sở, ngược lại, hắn ta biết rõ thân thể mình vốn yếu nhược.
Nhờ người nhà chọn bát tự của nàng để xung hỉ, hắn ta mới khỏi cơn bạo bệnh.
Nhưng sau này, càng đọc nhiều sách, lại đỗ đồng sinh trong thành, hắn ta dần thấy Lâm Sở Sở quê mùa, không thể sánh với những cô nương chốn phồn hoa.
Vậy nên, hắn ta tất nhiên không còn coi trọng nàng nữa.
Những lời khoác lác thường ngày của hắn ta bây giờ bị đồng môn lấy ra chế nhạo, Diêm Ngọc Thụ lập tức cảm thấy mất mặt.
"Này… Lâm Sở Sở?" Hắn ta ngập ngừng một chút rồi gọi tên nàng.
Lúc này, Diêm Vĩnh Tranh đang ra sau quán ăn lấy xe bò, không có ở đây.
Lâm Sở Sở vốn chẳng muốn để ý đến hắn ta, bèn giả điếc không nghe thấy, kéo hai hài tử bước thêm một bước đi về phía trước.
Thấy nàng im lặng, đám người phía sau càng lớn tiếng.
"Ôi chao, người ta hoàn toàn không thèm để ý đến ngươi!
"
Một người trong đám nói: "Ngọc Thụ, ta thấy cô nương này dung mạo thanh nhã, e là không để mắt đến ngươi. Có khi ngươi chỉ khoác lác trước mặt chúng ta thôi!
"
"Ai… ai nói ta khoác lác chứ!
"
Diêm Ngọc Thụ đỏ bừng mặt, bước nhanh đến gần bên Lâm Sở Sở, dày mặt nói tiếp: "Lâm Sở Sở, ta biết trước đây ngươi có tình ý với ta, nhưng giờ ngươi đã gả cho đại ca của ta rồi.
"
"Dù đại ca ta đã chết nơi chiến trường, nhưng xưa nay nữ nhân xuất giá phải theo chồng, cho dù ngươi có yêu mến ta, cũng phải từ bỏ ý nghĩ đó.
"