"Ta và ngươi, là không thể. Sau này, đừng tìm cớ lên thành gặp ta nữa!
"
"???"
Cái gì thế này?
Lời lẽ vừa không biết xấu hổ vừa tự luyến như này mà hắn ta cũng dám nói ra?
Da mặt hắn ta rốt cuộc làm bằng gì?
"Cha ta không chết!
" Tiểu Mãn lập tức tức giận quát lớn.
Tiểu Nguyệt cũng trừng mắt nhìn Tam thúc của mình.
Diêm Ngọc Thụ sau khi nói ra những lời vô liêm sỉ ấy, vẫn không chịu rời đi, dường như đang chờ đợi câu trả lời từ Lâm Sở Sở.
Tên này, đúng là y hệt loại tra nam trong những kịch bản máu chó.
"Ngươi bị bệnh à!
" Lâm Sở Sở quay đầu lớn tiếng.
"Cái… cái gì?" Diêm Ngọc Thụ cảm thấy tai mình như nghe lầm. Trước đây Lâm Sở Sở chỉ biết nói lí nhí, nhìn hắn ta một cái thôi cũng đỏ mặt.
"Ta nói ngươi bị bệnh đấy!
"
"Lại còn mắc bệnh gì nặng nữa cơ!
" Lâm Sở Sở chẳng chút nể nang, nói thẳng: "Trước kia ta qua lại với ngươi là vì mối hôn ước, giờ ta đã gả cho đại ca ngươi, vậy thì ta chính là đại tẩu của ngươi!
"
"Ngươi mở miệng không phải nên cung kính gọi ta một tiếng đại tẩu sao?"
"Gọi thẳng tên ta là có ý gì?"
Ánh mắt Lâm Sở Sở khinh thường quét từ đầu đến chân hắn ta, rồi cười nhạt: "Nhìn cái bộ dạng thảm hại, kém cỏi này của ngươi, ai mắt kém mới đi để ý đến ngươi!
"
"Còn chung tình ư?"
"Học vẹt được mấy bài thơ mà không biết cách dùng, Diêm Ngọc Thụ, sao ngươi không soi gương mà nhìn lại chính mình đi?"
"Gầy yếu đến mức sắp lộ gân ra rồi, lấy đâu ra tự tin mà nói ta đến tìm ngươi!
"
"Đồ thần kinh!
" Lâm Sở Sở chẳng tiếc lời, kéo hai hài tử quay lưng đi thẳng về phía hậu viện, sợ nhìn thêm hắn ta một cái nữa sẽ đau mắt. "Tiểu Mãn, Tiểu Nguyệt, chúng ta đi!
"
Một tràng lời mắng thẳng thừng, khiến đám thư sinh đứng phía sau ngơ ngác há hốc mồm.
Diêm Ngọc Thụ càng không còn chỗ nào để giấu mặt.
Hắn ta từ nhỏ ốm yếu, được Diêm lão bà tử nuôi nấng như bảo bối. Lớn lên thi đỗ đồng sinh, trong thôn ngoài xóm ai gặp hắn ta mà không cung kính?
Vậy mà hôm nay, bị Lâm Sở Sở chửi đến mức cái cổ dài như cổ vịt của hắn ta đỏ bừng lên, hắn ta căm phẫn hét lớn: "Lâm Sở Sở!
"
"Gọi đại tẩu ngươi làm gì?" Lâm Sở Sở hờ hững đáp lại.
"Ngươi… ngươi hôm nay dám nói chuyện với ta như vậy!
"
"Ngươi nhất định sẽ hối hận!
" Diêm Ngọc Thụ tức giận nói, "Đợi sau này ta thi đỗ công danh, ngươi đừng có đến cầu ta giúp đỡ!
"
Trong hệ thống khoa cử cổ đại, đồng sinh chỉ là bước đầu tiên, sau đó mới đến tú tài, cử nhân, tiến sĩ.
Thi đỗ tú tài thì ngoài miễn thuế đất cho tông tộc và mỗi tháng được hai lượng bạc trợ cấp ra, cũng chẳng có gì ghê gớm. Chỉ là làm vẻ vang danh tiếng trong thôn, mời đến chỗ nào có nháo nhiệt để làm đẹp mặt.
Với bộ dạng gỗ mục của hắn ta, Lâm Sở Sở có chết cũng không tin hắn ta sẽ vượt qua khoa cử.
"Ta hối hận sao?" Lâm Sở Sở vỗ ngực, giả bộ hoảng sợ, "Ôi trời ơi, đồng sinh đại lão gia, oai phong thật đấy, ta sợ sắp chết rồi!
"