Kế Nương Nhà Nông Khó Chọc, Cầm Không Gian Trong Tay Siêu Lợi Hại

Kế Nương Nhà Nông Khó Chọc, Cầm Không Gian Trong Tay Siêu Lợi Hại

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 769
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
     
     

Diêm Ngọc Thụ là người trẻ nhất trong thư viện thi đỗ đồng sinh, thường ngày lại rất trọng sĩ diện.

Lần này mất mặt trước bạn đồng môn, hắn ta hối hận đến mức không biết làm sao, chỉ trách bản thân vì cớ gì lại mở miệng nói những lời kia với Lâm Sở Sở.

"Không có gì là tốt nhất. Ta cùng đại tẩu ngươi đi trước đây.

" Diêm Vĩnh Tranh bế hai hài tử lên xe, cúi người nắm lấy tay Lâm Sở Sở nói, "Đi thôi, chúng ta về nhà.

"

Bàn tay hắn khô ráo, ấm áp, vừa vặn bao trọn đôi tay nhỏ của Lâm Sở Sở trong lòng bàn tay.

Lâm Sở Sở lập tức đỏ mặt, quên luôn cả chuyện giận dỗi với Diêm Ngọc Thụ, để mặc Diêm Vĩnh Tranh kéo nàng lên xe bò.

Cả gia đình bốn người chậm rãi rời đi.

Chỉ để lại một mình Diêm Ngọc Thụ đứng chôn chân tại chỗ, bối rối kèm theo cơn hụt hẫng không nói nên lời.

Mọi người còn đang chìm trong sự kinh ngạc vì đại ca đột ngột trở về, chẳng ai để tâm tại sao tính cách của Lâm Sở Sở lại thay đổi lớn đến vậy.

Xe bò lộc cộc chậm rãi lăn bánh.

Vào đến thôn, Lâm Sở Sở vẫn còn bàng hoàng.

Nam nhân này, sao tự dưng lại nắm tay nàng…

Nhiệt độ từ bàn tay ấy rõ ràng không quá nóng, nhưng lại giống như một vết sắt nung, giữ lại hơi ấm mãi không tan.

"Ơ kìa, Diêm đại dẫn thê tử vào thành về rồi đấy à?"

Diêm Vĩnh Tranh cười nhạt, "Ừ, vào thành một chuyến.

"

"Lại mua được bao nhiêu thứ tốt thế này, Diêm đại, ngươi đi tòng quân chắc kiếm được kha khá nhỉ…"

Dọc đường, ai trong thôn gặp cũng đều chào hỏi, mà Diêm Vĩnh Tranh đều gật đầu đáp lại từng người.

Về đến nhà, Lâm Sở Sở đột nhiên nhảy xuống xe trước, ôm lấy bó vải bước đi, tránh né ánh mắt của hắn, "Ta vào trước, mang vải sang nhà Ngô thẩm tử đã…"

"Ừm, ta ở nhà đợi nàng.

" Giọng nói trầm ấm của Diêm Vĩnh Tranh vang lên đầy vẻ vui vẻ.

Bước chân của Lâm Sở Sở thoáng lảo đảo.

Gì mà "ở nhà đợi nàng"...

.

Sao mà nghe đến nóng cả tai thế này?

Nam nhân này rốt cuộc định làm gì đây!

Đứng trước cửa nhà Ngô thẩm tử, Lâm Sở Sở cố gắng trấn tĩnh tâm trạng rối bời của mình.

Tự nhủ với chính mình, chẳng qua chỉ bị nắm tay thôi mà, có gì phải xấu hổ cơ chứ.

Nhà Ngô thẩm tử tối tăm, mặc dù được dọn dẹp gọn gàng, nhưng vẫn không thể sáng sủa bằng gian chính của Diêm gia.

Ngô thẩm tử niềm nở mời nàng vào, "Sở Sở, nhanh thế đã mua được vải rồi sao?"

"Vâng! Mua xong ta liền mang qua nhà thẩm đây.

"

Lần này, nàng cũng chọn cho mình một tấm vải xanh nhạt. Những màu quá tươi tắn nàng không chọn, bởi ở nông thôn không có máy giặt, y phục đẹp chỉ cần giặt vài lần là phai màu mất rồi.

Tán gẫu với Ngô thẩm tử một lúc, Lâm Sở Sở không nhịn được, khẽ nắn mấy đốt ngón tay từng bị Diêm Vĩnh Tranh nắm, rồi bất giác hỏi: "Ngô thẩm tử, trước đây… Tranh ca nhà ta…"

Ngô thẩm tử ngước mắt, mỉm cười đầy thấu hiểu, "Sở Sở, ngươi muốn hỏi về tiền thê của Diêm đại đúng không?"

Hai tai Lâm Sở Sở lập tức nóng bừng, nàng khẽ gật đầu.

"Phải nói, Diêm đại cũng là người số khổ.

" Ngô thẩm tử thở dài, bắt đầu kể lại mọi chuyện.