Kẻ Tìm Xác Cú

Kẻ Tìm Xác Cú

Cập nhật: 21/05/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,009
Đánh giá:                      
Đô thị
Đam Mỹ
Linh Dị
Dị Năng
     
     

Bạch Khanh Nhất ngồi trên ghế im lặng mà nhắm mắt đã một lúc lâu, không biết hắn ta đang ngủ hay vẫn còn tỉnh nhưng mặc nhiên không ai nghĩ tới chuyện bỏ trốn. Mộc Vi nhìn đám trường phổ dày dặc đang tỏa ra xung quanh người kia, cơ hồ tuyệt vọng cảm thấy bản thân mình giống như một con muỗi nằm gọn trong lưới nhện. Cô ta thở dài một tiếng, ghé qua thủ thỉ với Hạ Khiêm:

- Trường phổ của hắn đang dàn trãi, hắn đang tìm ai đó ở bên ngoài, nhưng tôi vẫn không nghĩ chúng ta có thể lợi dụng thời cơ này.

Hạ Khiêm tỏ ý hiểu, cậu suy nghĩ một lát thì đột nhiên bụm tay ọe một tiếng.

Mộc Vi rất nhanh hiểu ý.

- Anh say tàu à?

- Chắc vậy…tôi buồn nôn quá, phải nôn ra ngoài thôi…

Bạch Khanh Nhất lúc này chợt mở mắt. Thời điểm nhìn thấy tròng mắt nâu vàng của hắn thì ai nấy trong khoang phòng cũng phải kiềm nén lông tơ trên người đồng loạt dựng ngược, không khí rất nhanh chóng thay đổi sau khi chất giọng trầm vang của hắn cất lên:

- Nôn vào đấy đi em trai, đừng có lăn tăn làm trò!

Hắn chỉ vào một góc, nói.

Triệu Hà Tuệ nghe vậy liền chun mũi tỏ thái độ gớm ghiếc lay lay cánh tay Bạch Khanh Nhất.

- Hay là anh cho cậu ta ra ngoài nôn đi, nôn ở đây ghê lắm…

- Toàn socola thì nôn xong một lát nó tự đông lại thôi, ghê cái gì!

- Hả???

Hạ Khiêm không nén nổi buồn nôn lẫn buồn cười nói:

- Anh trai à, anh đúng là thần, tôi ăn cái gì, nôn ra gì anh cũng biết nốt?

Bạch Khanh Nhất không đáp lại, khóe miệng chỉ hơi nhếch. Thế là cậu cũng không khách sáo, gập người nôn thốc nôn tháo, chẳng mấy chốc đã nôn ra một đống socola có ngọn. Cả khoang bấy giờ ai nấy cũng nhăn mặt nhíu mũi, dần nhích sang một góc chỉ có Mộc Vi là còn ở lại vỗ vỗ lưng cho cậu. Hạ Khiêm nôn xong thì nằm bẹp luôn ra sàn, Mộc Vi sờ trán cậu sau đó ngẩn nhìn Bạch Khanh Nhất.

- Chắc vết thương nhiễm trùng rồi, anh có thể cho anh ấy tí nước không?

Bạch Khanh Nhất quan sát như đang đánh giá liệu Hạ Khiêm có đang diễn trò hay không, cuối cùng hắn từ bỏ, hắn vốn không giỏi nắm bắt mấy chuyện này. Thế là hắn đứng dậy xách theo một chai nước lọc đi qua chỗ Hạ Khiêm nằm, đỡ cậu tựa vào cánh tay mình sau đó đút nước cho cậu uống, còn tiện kéo ống tay áo của mình lau miệng cho cậu nhưng nửa chừng thấy ống tay đó đã đã sớm dính máu nên vội đổi sang ống tay kia sạch sẽ hơn. Mộc Vi ngồi ở bên cạnh nhìn tình cảnh tự nhiên này, trong lòng cô ta nhen lên cảm giác có chút vi diệu nhưng không tiện nói ra.

Thay vào đó cô ta nói:

- Anh ta phát sốt rồi…

Bạch Khanh Nhất đột nhiên áp má của hắn vào má Hạ Khiêm để kiểm tra nhiệt độ. Cả đám người trong khoang lúc đó đều trố mắt ra, ngay cả Triệu Hà Tuệ dường như cũng ngửi ra một chút mùi skinship cố tình từ vị trí bạn trai mình đối với người con trai lạ mặt này, cô ta vừa nhàu vạt áo, vừa ấm ức cáu bàu nói:

- Kiểm tra nhiệt độ thì cũng có thể dùng tay mà…anh cũng chưa từng thân mật với em như vậy…

Bạch Khanh Nhất vốn cũng chẳng để ý bầu không khí kì lạ quanh mình, anh ta kiểm tra xong liền nói:

- Bình thường, không sốt, đối với cậu ta thì nhiệt độ như vậy là bình thường thôi. Nhưng chắc phải tìm băng gạc băng bó lại vết thương cẩn thận, tầm này mà giao hàng qua bên kia mới ba ngày đã chết ngắc thì khách của tôi lại mắng cho!

Hạ Khiêm đang nhắm mắt nhưng chân mày đã muốn dựng ngược.

Bạch Khanh Nhất định ra ngoài tìm băng gạc và thuốc sát trùng, vừa mới bước tới cửa khoang hắn đã nghe tiếng thét của Triệu Hà Tuệ. Hắn ta quay lại thấy Hạ Khiêm đứng phía sau Triệu Hà Tuệ, đôi mắt sắc béng, cậu cầm trên tay chính mảnh kính dính máu đã ghim trên trán mình trước đó, kề sát vào mặt Triệu Hà Tuệ và nói với Bạch Khanh Nhất bằng giọng đanh thép:

- Kêu láy tàu cập vào bờ Tây Nam! Nhanh!

Không khí trong khoang tàu lúc này lập tức căng thẳng, những con tin khác rất nhanh chóng nắm được tình hình mà đứng lùi về phía sau Hạ Khiêm. Ai cũng thấy Triệu Hà Tuệ và Bạch Khanh Nhất là một cặp, họ không thể đối phó lại hắn ta thì chỉ có thể dùng cô gái này để gậy sức ép ngược lại. Hạ Khiêm cơ bản đã thành công bước đầu. Triệu Hà Tuệ lúc này cảm nhận được mảnh thủy tinh lạnh ngắt áp trên gương mặt xinh đẹp mình, mặt cô ta liền vặn vẹo mếu máo kêu lên:

- Đừng…đừng…mặt của tôi không thể có sẹo được…xin cậu…huhuhu…xin cậu tha cho tôi đi…Khanh Nhất…anh mau tới cứu em!

!

- Chị hai à, chị còn nhún nhún nữa thì mặt chị có hình xăm thật đó. Đứng yên! - Hạ Khiêu rất thiếu kiên nhẫn với người phụ nữ phiền toái này liền quát.

Cùng lúc đó Tiêu Tinh Tinh và Dư Hạo Thành vừa từ cửa gấp gáp chạy vào.

- Bọn cảnh sát tìm được chúng ta rồi…Chúng đang ở bờ phía Tây Nam!

Dư Hạo Thành nhìn quanh một vòng thì nhận ra tình hình, mặt gã méo xẹo gắt gỏng quát lên:

- Mẹ kiếp! Tình cảnh quái gì trong này nữa đây hả Bạch Khanh Nhất?

Bạch Khanh Nhất lúc này mới tỏ ra cực kì sốt sắn, vội nói:

- Đừng mà…đừng làm hại Hà Tuệ, cậu muốn gì cũng được, làm ơn…đừng làm tổn thương đến cô ấy…cô ấy là tình yêu của đời tôi, tôi có thể đánh đổi mọi thứ chỉ cần cậu thả cô ấy…Mau, mau gọi láy tàu cho cập vào bờ nhanh lên!

Dư Hạo Thành nghiến răng mắng:

- Đồ thần kinh! Tao nhịn mày lâu lắm rồi!

Gã ta không biết thủ sẵn con dao từ đâu lăm lăm lao tới chỗ Bạch Khanh Nhất, tốc độ nhanh tới nỗi mắt người không nhìn kịp, một nguồn xung lực vô hình va chạm vào nhau, khắc sau chỉ thấy Bạch Khanh Nhất đã khóa đòn của kia rất dứt khoát, sức mạnh vật lý lẫn trường năng đều áp đảo. Hắn ta bẽ ngoặc tay Dư Hạo Thành khiến cho con dao rơi xuống đất, sau đó ấn mạnh gã vào vách khoang tàu và nói bằng giọng trầm thấp:

- Tao cũng định để mày vào đất liền rồi, nhưng mày đã gấp như vậy thì Dư Hạo Thành chúc mày lởn vởn ngoài khơi vui vẻ!

- Không!

!

!

!

!

Tiêu Tinh Tinh chưa kịp nói tiếng nào đã thấy Bạch Khanh Nhất đấm mạnh cả chục cú vào mặt Dư Hạo Thành, cú đấm nào cũng chí mạng, hắn ra đòn thẳng tay như võ sĩ quyền anh hạng nhất, máu tươi nhanh chống loang ra thấm đỏ cả ống tay và quần áo, sau mỗi cú “rầm!

” “rầm!

” “rầm!

”… máu đỏ phụt ra thấm ướt cả một góc tàu, Dư Hạo Thành chết tươi không kịp nói tiếng nào, tay chân đã xụi lơ không còn sức sống, mặt gã chỗ phù chỗ lõm biến dạng kinh dị. Hắn giết người như giết một con vịt. Cả đám đông chứng kiến cảnh đó thì điếng người, chân tê cóng không nhích nổi, Triệu Hà Tuệ sợ tới mức ngất luôn ra sàn, còn Hạ Khiêm cũng không lường được tình huống này, cơn buồn nôn thực sự bây giờ kéo tới.

Bạch Khanh Nhất thở hắt ra một tiếng, chùi hai bàn tay đỏ au của hắn vào quần áo, sau khi chắc chắn rằng đống trường năng của Dư Hạo Thành đã bốc ra khỏi người gã, lõng bõng bay đi thì mới hài lòng phất tay chào một cái. Hắn liếc qua Tiêu Tinh Tinh, Tiêu Tinh Tinh lúc này sợ tới mức lắp bắp nhưng rất biết thức thời gặng ra một nụ cười méo mó nói:

- Anh…anh xem…tôi lại phải đổi bạn trai mới rồi…

- Nên từ sớm rồi!

Hắn vẫn đạm nhiên nói.

.

Hạ Khiêm không thể mô tả được cảm giác của cậu bây giờ, chỉ biết không phải sợ mà là cảm giác khó chịu đến nghẹt thở. Cậu nhìn tình trạng của Dư Hạo Thành, đột nhiên nghĩ tới cha mình, cơn buồn nôn ập tới lần nữa, Hạ Khiêm gập người nôn ra toàn là nước. Đến khi ngẩn đầu đã thấy Bạch Khanh Nhất đang nhìn mình bằng đôi mắt nâu vàng, giống như đôi mắt cú lợn trong muôn vàn giấc mơ của cậu, nhìn cậu đăm đăm. Cậu cũng mặc cho Triệu Hà Tuệ ngất trên mặt đất, bản thân kéo theo Mộc Vi lùi về đằng sau.

Bạch Khanh Nhất không nói gì với cậu, cũng không có ý muốn bước tới, không biết hắn lấy từ đâu ra một cái balo màu đen rất to, như đã được chuẩn bị từ sớm, vừa bẽ xác Dư Hạo Thành nhét vào nhẹ nhàng như bẽ mấy que củi khô, không ngẩn đầu mà nói với Tiêu Tinh Tinh:

- Chưa nghe rõ tôi nói lúc nãy hả? Cho người cập vào bờ Tây Nam đi!

Tiêu Tinh Tinh nghe được tiếng bẽ xương rắc rắc mới tỉnh mộng vội vàng chạy đi trối chết.