Bạch Khanh Nhất nhét con dao vào cùng xác Dư Hạo Thành, vừa xốc chiếc balo thịt bảy tám chục kí lên vai nhẹ bâng như thể trong đó không có gì. Sau đó hắn chợt nghe thấy tiếng cano rồ lên. Hắn quay ra nhìn thấy Tiêu Tinh Tinh cùng đồng bọn đã hùa nhau phi cano bỏ tàu chạy đi hết, trước khi đi cô ta còn quay lại giơ ngón tay giữa lên thách thức Bạch Khanh Nhất. Hắn nhìn nhìn, bất đắc dĩ rủa một tiếng:
- Ôi trời cái con Vanessa Carlysle hàng lỗi này!
Bạch Khanh Nhất lúc này quay lại nhìn đám người Hạ Khiêm bằng ánh mắt chết chóc, giọng của hắn bình thường vẫn là một tone ngang trầm không có nhiều xúc cảm, nhưng lúc này đây đã pha lẫn một cảm giác bất mãn rõ ràng. Hắn nói:
- Vốn dĩ mọi chuyện đã không quá khó khăn như thế này! Đột nhiên tôi nghĩ cái balo này hình như cũng nhẹ lắm, vẫn còn đủ chỗ cho…
Đôi mắt hắn dừng lại ở chỗ Hạ Khiêm và Mộc Vi, cả đám người lập tức rụt lại đằng sau. Mộc Vi căng thẳng thở từng hơi gấp rút, nói nhỏ với Hạ Khiêm:
- Trường phổ của hắn đang thay đổi hình dạng, hắn sắp ra tay rồi!
Hạ Khiêm im lặng, vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, trên gương mặt ngoài sự xanh xao vì vừa nôn quá nhiều thì không có cảm giác sợ hãi gì hay bị áp bức gì. Mộc Vi cũng vừa nhìn ra cường độ trường phổ của cậu tăng đột biến. Ngay từ đầu Mộc Vi đã thấy rất kinh ngạc, một người khả năng cảm từ thường tránh ăn phải socola, ấy vậy mà Hạ Khiêm lại ăn rất nhiều, sau khi nôn ra đống socola kia thì hình như DTM trong người cậu đã về mức cân bằng, trường phổ bao quanh cậu lúc này cũng trở nên dày đặc hơn.
Bạch Khanh Nhất đi tới, đột nhiên hắn tháo chiếc balo đen xuống, khoảnh khắc chiếc balo vừa chạm mặt sàn cũng là lúc phía sau hắn có tiếng bước chân dồn dập.
- Đứng yên, đưa hai tay lên đầu!
Một luồn xung lực thổi bùng lên trong không gian khiến Hạ Khiêm chếnh choáng, cậu không biết Bạch Khanh Nhất vừa làm gì, chỉ kịp thốt lên một tiếng:
- Chí Bình, cẩn thận!
!
!
Một cơn gió thổi qua, Bạch Khanh Nhất quay lại nhìn Hồng Chí Bình đang thủ súng trước mặt chỉa về phía hắn sau đó hắn quay lại nhìn Hạ Khiêm, một nụ cười quái dị hiện lên gương mặt trắng bợt của hắn làm người ta sởn da gà.
Không có gì xảy ra cả!
Đám người ngơ ngác nhìn nhau sau đó nhìn qua Hạ Khiêm. Lúc này cậu đang bình ổn lại nhịp thở gấp rút của mình, thấy Hồng Chỉ Bình vẫn đứng sừng sững đó, không có chút tổn hại nào, anh ta thậm chí nhìn lại Hạ Khiêm bằng thái độ thắc mắc.
Cẩn thận vì điều gì chứ?
Bạch Khanh Nhất vẫn như bình thường, tay không tấc sắt, vừa đủng đỉnh đưa tay lên đầu vừa cười lầm bầm nói:
- Chí Bình? Chí Bình à? Haha…?
Hồng Chí Bình cảnh giác bước tới, sau khi quan sát tình trạng của Hạ Khiêm thì mới an tâm thở ra. Anh ta nhìn đám con tin sau đó chợt nhìn thấy trên sàn toàn là vết máu, máu lênh láng, thậm chí còn lẫn trong đó là “dịch kính” giống từ mắt người rớt ra. Cả người Bạch Khanh Nhất cũng là một màu đỏ ghê rợn. Mặt Hồng Chí Bình lúc này càng đanh lại, anh ta bước tới xô ngã Bạch Khanh Nhất, ngoặc tay hắn ra đằng sau, sau đó dùng còng áp chế. Bạch Khanh Nhất cũng không kháng cự, rất ngoan ngoãn, mọi thứ diễn ra dễ dàng khiến người ta đặt nghi vấn liệu hắn có phải kẻ vừa đấm mười phát tiễntên Dư Hạo Thành lưng hùm eo gấu kia “đi mây về gió” luôn hay không.
Hồng Chí Bình kéo hắn tựa vào hành lang tàu, lúc này quay sang hỏi Hạ Khiêm:
- Hắn giết ai rồi? Trên tàu còn đồng bọn không?
Hạ Khiêm lúc này vẫn nhìn Bạch Khanh Nhất, cậu vẫn không thể hiểu thái độ của hắn tại sao trông có thể nhởn nhơ được như vậy. Cậu không nhìn Hồng Chí Bình, đáp:
- Hắn giết một tên đồng bọn, những tên còn lại chạy hết rồi.
- Hắn giết đồng bọn mình sao? Tại sao chứ?
- Lục đục nội bộ.
- Vừa nãy thấy mấy chiếc cano rời đi. Là chúng sao?
- Ừ! Một nữ với bốn nam. Tôi nói…sếp Hồng, không lẽ anh tới đây một mình hả?
Hạ Khiêm từ sớm đã biết Hồng Chí Bình ở bờ Tây Nam nhưng cậu không nghĩ anh ta ngu ngốc tới mức đơn thân độc mã mà chiến. Cũng may Hồng Chí Bình lúc này vừa cất súng vào thắt lưng vừa thản nhiên nói:
- Tôi đâu có điên. Hành động lần này là đội của Giang Chỉ Đồng và có cả sếp Triệu đi theo, tôi chỉ đi theo vì sợ cậu gặp chuyện thôi nên xin đi cùng. Đội của Giang Chỉ Đồng cũng nghi ngờ những chiếc cano ban nãy nên đã đuổi theo, một số anh em khác đang kiểm tra trong cabin.
- Sếp Hồng, anh cũng gan nhỉ!
- Tôi theo cậu vài lần cũng biết được chút quy tắc. Chỉ cần tâm lý vững vàng không xao động thì bọn chúng không có cơ hội ra tay.
Hạ Khiêm nghe kẻ bị còng lúc này cười lên hai tiếng. Bạch Khanh Nhất ngẩn nhìn trái nhìn phải đột nhiên nói:
- Ngưu Lang gặp Chức Nữ hay Romeo gặp Juliet mà tâm tình lâu thế? Đừng nói hai người…
Hồng Chí Bình không đợi hắn nói xong đã vung một cú đạp thẳng vào ngực Bạch Khanh Nhất. Nếu không có Hạ Khiêm đột nhiên nhảy ra ngăn lại thì anh ta đã đấm cho kẻ này thêm vài cú nữa rồi. Hạ Khiêm phản ứng trước khi não cậu kịp “load” rốt cuộc mình đang làm cái quái gì.
Hắn ta không nhận mình là Đề Tố, hắn đã giết người, hắn còn muốn ra tay với cậu, ấy vậy mà trong vô thức khi thấy Hồng Chí Bình thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì cậu lại không tự chủ được mà lao ra. Hạ Khiêm lúc này nén lại cảm giác thất bại sâu sắc trong công cuộc cứng miệng đi tìm công đạo cho người bị bồ đá, vừa ngượng ngùng buông cổ Bạch Khanh Nhất. Hắn gập người phun ra nước bọt lẩn một ít máu, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phả vào mặt nhau, Hạ Khiêm nhìn thấy dường như ánh mắt nâu vàng sắc sảo kia đã dịu lại không ít, không còn gai góc, không còn ác liệt, hẳn nhìn cậu sâu thẳm, tràn ngập những thứ cảm xúc xưa cũ mà Hạ Khiêm không dám gọi tên.
Hồng Chí Bình nóng nảy nói:
- Cậu bảo vệ hắn làm gì? Tên sát nhân máu lạnh này đáng bị đánh chết!
Hạ Khiêm lúc này vừa đứng dậy hắng giọng một tiếng.
- Hắn làm sai, có pháp luật trừng trị tôi không có ý kiến, anh bình tĩnh chút đi, cứ bị kích động thế này thì nguy lắm!
Hồng Chí Bình thấy Hạ Khiêm nói có lý thì tuyệt nhiên im lặng ngay sau đó.
Bạch Khanh Nhất đột nhiên chậc chậc nói:
- Sếp à, có thể anh không tin nhưng tôi là công dân tốt đó!
Hồng Chí Bình nghe xong đột nhiên thấy cái ngữ điệu “công dân tốt” này khá quen thuộc, anh ta liếc mắt sang nhìn Hạ Khiêm như bày tỏ lời thắc mắc tận đáy lòng, thế quái nào mà hai người có thể nói một cậu y hệt ngữ điệu như vậy? Hai người là song bào thai à?
Hạ Khiêm hắng giọng một tiếng, tỏ ra không biết, không hiểu gì.
- Cậu giết người mà còn to mồm nói mình là người tốt? Vớ vẩn!
- Sếp ăn bậy được nhưng đừng nói bậy. Tôi giết người khi nào chứ? - Bạch Khanh Nhất vẫn tỏ thái độ ngây ngô nói.
Lần này không chỉ Hồng Chí Bình, Hạ Khiêm, cả đám đông phía sau phải trố mắt nhìn hắn ta nói dối không chớp mắt, đang đổi trắng thay đen. Hạ Khiêm không nén được tức giận bước tới túm lấy cổ áo Bạch Khanh Nhất.
- Rốt cuộc anh đủ chưa? Rốt cuộc anh muốn làm cái quái gì? Anh giết Dư Hạo Thành, nhét xác gã vào balo để mang đi, để làm gì?
- Các người bị bọn chúng ép uống “thuốc thần” nên sinh ra ảo giác thôi. Vốn dĩ tôi chẳng giết ai cả!
Hạ Khiêm mơ mơ hồ hồ buông cổ áo hắn ra, Bạch Khanh Nhất nhìn cậu, hắn không cười, không tỏ thái độ gì, sự nghiêm túc tuyệt đối đến khác thường khiến Hạ Khiêm và những người xung ngay lập tức hoài nghi chính nhận thức của mình. Để kiểm tra sự thật, Hồng Chí Bình đã đi tới chiếc balo màu đen, giây phút mở chiếc balo đó ra, cả đám người họ đều có chung một thái độ.
Sửng sốt.
Mộc Vi một mực không tin vào mắt mình, lắc đầu nói:
- Không thể nào, chúng ta không thể nhìn lầm được.
Hồng Chí Bình nhìn sang Hạ Khiêm, thấy cậu đang cau mày trầm tư. Qua một lúc, Hạ Khiêm ngồi xuống bên chiếc balo đen, nhìn vũng máu lênh láng dưới mặt sàn sau đó ngẩn nhìn Bạch Khanh Nhất.
- Cái gì có thể đổi, nhưng vết máu thì không! Nhưng rốt cuộc…bằng cách nào? Bằng cách nào? Sao lại có thề? Anh đúng là "Thần" sao? Hay anh là “ảo thuật gia” à? Anh đã biến nó đi đâu???
Hạ Khiêm quăng chiếc balo ra sàn, trong đó toàn bộ đều là socola đen.