Hồng Chí Bình ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn đã xong nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Hạ Khiêm lên xe, lúc này anh ta thò đầu qua cửa kính nhìn cậu, ngoắc cổ ra hiệu một cái.
- Lên xe đi chứ, đã hứa mời cậu đi uống socola nóng rồi.
- Đột nhiên tôi không muốn uống nữa, anh bận thì đi trước đi, tôi tản bộ cho khuây khỏa một chút.
Hồng Chí Bình lần đầu thấy Hạ Khiêm từ chối socola thì không khỏi kinh ngạc, lát sau anh ta mới nói:
- Ờm…vậy thì tôi đi trước đây! Mà…tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?
- Hử?
- Lúc nãy cậu có nói…bị “ếm” có nghĩa là sao? Giống như “ếm” của các thầy bùa hay làm ấy hả? Với lại…lúc nãy tôi thấy cậu gặp riêng Giang Chỉ Đồng, liệu…có chuyện gì à?
Hạ Khiêm nhìn người vừa hỏi ánh mắt nghiêm túc, đôi mắt đen sắc lạnh của cậu nhìn đăm đăm qua một lúc lâu khiến Hồng Chí Bình đột nhiên thấy không được tự nhiên. Anh ta hắng giọng một tiếng.
- Cậu…cũng đừng trách tôi nhiều chuyện, tính tôi không phải hay tò mò, chỉ là đôi lúc đã tò mò rồi thì nhịn không nổi. Với lại chuyện của tên Đề Tố kia, không biết hắn ở thế lực nào mà ngay cả sếp Triệu cũng phải nhún nhường. Người này năng lực cậu cũng thấy rồi đó, tôi nghĩ cậu vẫn nên lựa lời mà nói với Đề Ảnh Vân, giao kèo của cậu và cô ta xem ra rất khó để hoàn thành và còn nguy hiểm nữa.
Hạ Khiêm nghe anh ta nói xong một mạch, lúc này tỏ ra cực kì gay gắt nói:
- Vấn đề này không phải thuộc trách nhiệm của anh, sếp Hồng. Tôi không muốn anh phải trả giả chỉ vì lòng tò mò. Đặc biệt là Uông Sâm, coi như tôi nhờ anh hoặc xin anh một chuyện duy nhất…đừng để cậu ấy, gia đình cậu ấy phải dính líu tới.
Hạ Khiêm không đợi Hồng Chí Bình nói thêm tiếng nào đã sảy bước đi ngay. Hồng Chí Bình nhìn theo bóng lưng của cậu, hậm hực đấm tay lên vô lăng, lẩm bẩm mắng:
- Thằng nhóc! Tự cho mình đúng, nóng lạnh thất thường!
Hạ Khiêm vừa lững thững đi bộ về tới đã thấy Mộc Vi đứng lóng ngóng phía trước nhà, trên tay còn có hộp đồ ăn nghi ngút khói. Vừa thấy cậu, cô ta liền cười roi rói.
- Hôm nay anh rời nhà sớm thế? Tôi định mang đồ ăn sáng sang thì thấy cửa đã đóng rồi. Tôi có hầm chút cạnh ngó sen, mang qua cho anh một ít.
Hạ Khiêm nhìn mồ hôi nhễ nhại trên trán Mộc Vi, cậu vừa nhận đồ vừa nói:
- Cảm ơn cô. Nhưng sau này đừng mang đồ ăn cho tôi nữa, cô…đang mang em bé, nên chú ý ít đi đứng, nghỉ ngơi nhiều một chút.
Mộc Vi nghe Hạ Khiêm nói xong thì sửng sốt.
- Anh…anh có cả năng lực biết tôi…đang mang thai sao?
Hạ Khiêm không đáp chỉ nhẹ mỉm cười, mở cửa để Mộc Vi bước vào trong. Hai người ngồi đối diện ở phòng khách, lúc này Hạ Khiêm mới nói:
- Cũng chẳng phải năng lực gì, chỉ là phỏng đoán thông thường thôi. Cô hay đi giày bệt, lúc đứng có xu hướng dồn trọng tâm về phía sau, lúc ngồi thì hạ thấp thân từ trái xuống, tay hay sờ lên bụng. Chỉ mới đầu thai kì nhưng cô rất cẩn trọng, có nghĩa cô rất trông chờ vào đứa nhỏ này, nhưng ba của đứa bé thì không…
- Anh…đoán đúng rồi. Chỉ có điều, là bạn trai tôi không biết đứa nhỏ tồn tại. Lúc trước chia tay, cũng không ngờ lưu lại nó…tôi lại không muốn làm phiền anh ta nên…
- Làm mẹ đơn thân không dễ, cô nên suy nghĩ kĩ.
- Tôi biết…Nhưng khi cảm thấy sẽ có một người trở thành người thân thật sự, ở bên cạnh mình, tôi lại không nỡ bỏ nó.
Hạ Khiêm đăm chiêu nhìn người trước mặt, cảm giác nặng nề khiến cậu đột nhiên không muốn nói gì nữa. Cậu không dám thừa nhận mình đôi lúc cũng có khao khát giống Mộc Vi, có một người ở bên cạnh, gọi là người thân, chăm sóc và lo lắng cho nhau, bình bình đạm đạm mà sống qua ngày.
Mộc Vi ngập ngừng một lát lại nói:
- Hôm nay tôi đến cũng để tạm biệt anh. Chắc là sắp tới tôi sẽ tới Thiên Mân làm việc, bạn tôi làm trong xưởng thép Phong Qui nói bên đó đang cần người phụ dọn dẹp, còn được bao chỗ ở. Nếu không có gì thay đổi thì có thể cuối tuần này sẽ đi rồi.
- Xưởng thép Phong Qui? Ở đó không thích hợp cho thai phụ, sao tự dưng cô lại muốn tới đó? Vấn đề…tiền nong? Nhà thuê?
Thấy Mộc Vi đột nhiên im lặng trầm mặc Hạ Khiêm liền biết mình đoán trúng phốc một trong hai cái nguyên nhân kia. Hạ Khiêm không phải người thích cứu rỗi hay xen vào vấn đề người khác, vì thấy người này số đơn bạc tương tự mình cũng được, hay nể tình hai phần canh hầm cũng được cuối cùng cậu đứng dậy, đi tới lấy từ dưới giá sách một chùm khóa, lấy ra một chiếc đưa qua cho Mộc Vi.
- Nếu vấn đề về nhà ở, tiền nong, cô không cần lo. Nhà tôi không lớn, nhưng hai người sinh hoạt thì cũng không tính là bất tiện. Cô cứ ở tới khi sinh em bé xong rồi hẳn tính tiếp, sắp tới có thể tôi sẽ thường xuyên vắng nhà, cô ở trông nhà và dọn dẹp một chút là được.
- Chuyện này…tôi…tôi không dám nhận giúp đỡ của anh. Lần trước là anh giúp tôi, tôi đã mang ơn lắm rồi…
- Có giúp gì đâu, chỉ là giúp nhau lúc hoạn nạn thôi! Mau cầm lấy đi, muốn thu dọn đồ thì chiều nay tôi sẽ nhờ người phụ giúp. Bây giờ tôi hơi buồn ngủ, về phòng trước đây!
- Tôi…
Hạ Khiêm không đợi cho cô ta bối rối xong thì đã quay bước lên cầu thàng. Mộc Vi cầm trong tay chiếc chìa khóa nhỏ, lúc này đưa mắt nhìn quanh quẩn căn nhà, chỗ này thực sự quá tốt cho với khu ổ chuột xập xệ mà cô ở trước đó. Cô ta nhìn theo bóng Hạ Khiêm, mắt rơm rơm, không cần biết cậu có nghe thấy hay không, lúc này vẫn nói nhỏ một tiếng:
- Cảm ơn anh!
Hạ Khiêm trở về phòng nằm trên giường, nhìn dòng chữ trên phông thư mà suy tư một lúc lâu. Còn đúng năm ngày nữa là tới thời gian đến điểm hẹn, liệu mọi bí mật, mọi thứ mà cậu mông lung có dần phơi ra ánh sáng? Cái chết kì lạ của ba cậu và những con cú lợn giết người, còn chuyện của Đề Tố…Nhắc tới Đề Tố, Hạ Khiêm lại vô thức thở dài. Cậu hạ bức thư đặt xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà đăm đăm một lúc lâu không chớp.
Hắn ta từng nói đây là nhà của hắn và cậu, liệu hắn có nổi giận khi cậu cho Mộc Vi vào ở không? Hắn trở thành Bạch Khanh Nhất rồi sao? Hắn hoàn toàn không muốn tính chuyện cũ với cậu. Rốt cuộc…hắn đang muốn làm gì?
Hạ Khiêm bị nhưng câu hỏi không lời giải đáp kia làm cho mụ mị, cậu nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, gối đầu bằng cơn mệt mỏi vì cả đêm thức trắng. Ở đâu đó cậu ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, đã lâu rồi Hạ Khiêm chưa có một bữa ăn thịnh soạn và đầy đủ như vậy. Đề Tố đứng trong bếp đeo tạp dề, nấu nướng rất nghiêm túc. Dáng hắn cao lớn, một tấm lưng rộng và thẳng tắp, bên tay áo sắn cao,
tay trái cầm vá canh, đưa lên miệng thổi thổi, húp một ngụm, như không hài lòng lại cho thêm đường, muối…Qua một lúc Hạ Khiêm nghe thấy tiếng thủ thỉ bên tai mình.
“Con sâu ngủ, mau dây thôi! Còn ngủ nữa là anh nấu luôn em đấy!
”