Hạ Khiêm vừa ra ngoài cửa thì gặp Hồng Chí Bình và Uông Sâm đang khẩn trương đi hướng ngược lại. Thì ra bọn họ vừa nhận được báo án của một người dân về việc phát hiện một cái xác đang trong tình trạng phân hủy nặng phía sau bãi đỗ rác. Hồng Chí Bình muốn mang theo Hạ Khiêm để nghe đánh giá của cậu, Hạ Khiêm lại thẳng thừng từ chối.
- Dạo này tôi thấy điểm công dân của mình đủ tốt rồi, không có nhu cầu tăng điểm đâu sếp. Tối qua tôi ngủ không ngon, giờ chỉ muốn về ngủ thẳng cẳng thôi.
Uông Sâm sọt tay vào túi, ẩn ẩn cười, thong thả nói:
- Vậy hả? Vậy thì tiếc quá, sếp Hồng ban nãy còn nói định khi trở về mời tôi đi uống socola nóng…
Hồng Chí Bình thấy ánh mắt đột nhiên vực sáng lên của Hạ Khiêm thì liền đá mắt với Uông Sâm bằng một thái độ tán thưởng.
Hiện trường vụ án cách chợ nông sản 500m, phía sau bãi đỗ rác là một khu vực vắng người, bởi vậy khi người ta tìm được cái xác thì nó đã trong tình trạng phân hủy nặng, nhưng giữa mùi rác, mùi tanh tưởi của tử thi là thứ khó mà nhầm lẫn. Người phát hiện đầu tiên là một gã đàn ông bán cá, vì nhà vệ sinh công cộng bị tắc nên ông ta liền tìm chỗ vắng vẻ để “giải quyết tâm sự”. Do không phân biệt được mùi tử thi, ban đầu ông ta cứ nghĩ là vài con chuột chết, nhưng mùi thực sự bốc ra quá nồng, lúc ông ta đứng dậy nhìn quanh quẩn thì vô tình nhìn thấy một cái đầu tóc trồi lên giữa đám bao ni lông nên liền hốt hoảng báo cảnh sát.
Lúc ba người đến thì cảnh sát địa phương đã sớm phong tỏa khu vực, Hồng Chí Bình chui vào lớp dây chắn phong tỏa gặp Trương Cẩm đang ghi chép báo báo, trong lúc đợi cô hoàn thành, anh ta quay sang nói với Uông Sâm:
- Cậu đi lấy lời khai người báo án, sau đó lấy thông tin của hộ dân lân cận xem có ai chứng kiến người lạ mặt hay việc khả nghi gì xảy ra không.
- Vâng sếp!
Hồng Chí Bình và Hạ Khiêm đi thẳng tới chỗ tử thi, vài nhân viên cảnh sát đang tác nghiệp ở hiện trường, chụp ảnh và thu thập chứng cứ, nhưng do hiện trường gần bãi rác, đồ vật rác thải, túi nilon rãi rác rất nhiều cộng với việc mưa kéo dài suốt mấy ngày nay nên công đoạn thu thập chứng cứ cực kì khó khăn.
Hồng Chí Bình đứng trước vật thể phân hủy đã từng là người sống kia, hầu như không thể nhận dạng gương mặt nữa. Cái xác đen bốc lên mùi nồng nặc, tóc dài rũ rượi, trên người không có mảnh vải che, tình trạng cực kì thê thảm. Mùi tử thi thực sự quá nồng, cho dù là cảnh sát dày dặn kinh nghiệm như Hồng Chí Bình cũng không giấu được cảm giác nhợn ở cổ. Anh ta quay sang nhìn Hạ Khiêm, chỉ thấy cậu đang nhai nhóp nhép cái gì đó trong miệng, không cần hỏi cũng biết là socola. Hồng Chí Bình không giấu sự bái phục trong ánh mắt, anh ta định nói gì nhưng ngừng lại vì Trương Cẩm lúc này đã mang theo ghi chép đi tới.
- Chào chị Cẩm! - Hạ Khiêm vừa ăn vừa nói.
- Chào Hạ Khiêm!
Trương Cẩm đang mang khẩu trang vẫn có thể ngửi được mùi rác thối xen lẫn mùi tử thi, cô ta không thể tưởng tượng nổi nếu một người không bị điếc mũi thì sao có thể ở đó bình thản mà ăn như vậy trong hoàn cảnh này.
Hồng Chí Bình nhìn Trương Cẩm, hỏi:
- Em kiểm tra được gì rồi?
Trương Cẩm lập tức nghiêm túc nói:
- Giám định sơ bộ nạn nhân là nữ, tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm, chiều cao tầm 1m55, trên người không còn quần áo, thời gian tử vong có thể rơi vào tầm mười ngày trước. Nhưng do tình trạng ẩm thấp và vi khuẩn xâm nhập mạnh nên khiến thi thể phân hủy mạnh hơn nhiều so với bình thường, tạm thời chưa tra được nguyên nhân tử vong, cần mang về khám nghiệm thêm.
- Nạn nhân không có bất cứ đồ vật gì trên người sao?
- Có một đôi bông tai, là loại bạc giả không đáng tiền.
Hồng Chí Bình suy nghĩ một lát liền nói với một viên cảnh sát
- Nam khu có một chợ chuyên bán đồ bạc giả, chỉ cách đây hơn ba km, cậu mang ảnh chụp đến đó điều tra thử.
- Vâng sếp! - Viên cảnh sát nhận lấy bức ảnh rồi nhanh chóng rời khỏi.
Hồng Chí Bình tiếp tục quan sát cái xác, phát hiện dưới rốn tử thi có một đường khâu dài, hình ảnh quen thuộc của những phụ nữ sinh con bằng phương pháp mổ.
- Đường khâu còn mới, da bụng có vết rạn, nhão, cô ta sinh con chưa được bao lâu.
Anh ta nhìn lên Hạ Khiêm như đợi cậu nói gì đó, Hạ Khiêm liền gật gù nhưng không quá nhiệt tình nói:
- Đúng rồi!
- Này!
- Hử?
- Cậu nhiệt huyết một chút được không? Nói gì thì cậu cũng tính là đệ tử của chú Dương, tôi nghe nói khi cậu và Uông Sâm lên cấp ba thì mỗi án chú ấy đều dẫn hai người đi theo để học hỏi mà. Chỉ có điều cuối cùng con ma lười cậu không thắng được bản năng thôi!
- Nè sếp Hồng, nói chuyện khách sáo chút đi! Thì có bao nhiêu anh và chị Cẩm cũng đã phỏng đoán được rồi, tôi nói gì được nữa chứ? Tôi…cũng không sử dụng năng lực đâu, nguyên tắc là nguyên tắc, tôi ghét cộng hưởng với trường năng của người chết lắm. Vả lại trường năng của cô ta cũng tiêu tán gần hết rồi, có thể đây cũng không phải là hiện trường đầu tiên.
Hồng Chí Bình nghiêm túc nghe, đến đoạn sau thì gật gù.
- Đúng là không phải hiện trường đầu tiên.
Hồng Chí Bình đeo găng tay vào, mở khớp hàm tử thi lấy đi một ít mẩu đất, cẩn thận cho vào một túi nilon.
- Đất ở đây đa phần là đất thịt, nhưng trong miệng cô ta là đất cát, có thể trước khi chết đã vùng vẫy rất nhiều. Cát này có thể đến từ hiện trường án đầu tiên.
Hạ Khiêm:
- Ừm! Đúng rồi!
Hồng Chí Bình lại liếc cậu.
Kết thúc buổi khám nghiệm, đội cảnh sát cho tử thi vào một cái túi xác, nhanh chóng mang về để Trương Cẩm tiến hành giải phẩu cặn kẽ để tìm nguyên nhân tử vong và xác nhận danh tính. Hồng Chí Bình và Hạ Khiêm đi ra phía bên ngoài gặp Uông Sâm đã lấy xong thông tin cần thiết. Đám đông tụ tập xem chuyện kéo bít cả lối vào, chỉ đợi khi cảnh sát đuổi đi thì họ mới dần tản ra. Hạ Khiêm đột ngột ngừng lại một chút, Hồng Chí Bình nhìn thấy biểu cảm của cậu liền biết có vấn đề.
- Sao vậy?
Hạ Khiêm cau mày qua vài giây mới nói:
- Trường năng của cô gái đó...
.
lẫn trong đám người vừa đi…
- Hung thủ vừa rời khỏi đây sao?
- Đúng vậy, nhưng các anh không đuổi kịp đâu. Theo lý thuyết, trường năng một người sau khi chết không thể tồn tại ở dạng mạnh như vậy ngoài cơ thể của cô ta.
- Ngoại trừ?
- Cô ta bị ếm. Có người mang một phần thi thể của cô ta để thu giữ trường năng của cô ta lại. Chứng tỏ cái xác đó đã mất đi một thứ gì đó. Và chúc mừng Sếp Hồng, anh về thì quăng án này vội sang cho Giang Chỉ Đồng đi!