Hải Đồng cười nói: "Vậy bạn giữ bí mật cho tôi nhé, đừng để chị gái tôi biết sự thật, kẻo khiến chị gái tôi buồn.
"
Thẩm Hiểu Quân: “...
.
”
Bạn của cô ấy thực sự rất dũng cảm.
Cô luôn nghĩ rằng những chuyện như hôn nhân chớp nhoáng với người lạ chỉ xảy ra ở đâu đó, nhưng cô không ngờ bạn thân cô đã dạy cho cô một bài học thực sự, chứng minh rằng nó đến từ cuộc sống.
“Nữ chính người ta đều là kết hôn chớp nhoáng với tỷ phú, người bạn kết hôn cũng là như vậy sao.
”
Khi âm thanh rơi xuống, Hải Đồng gõ vào đầu bạn mình và nói với một nụ cười: “Trong cửa hàng của chúng ta, bạn đã xem hết chưa, bạn đang mơ giữa ban ngày à, có thể kết hôn chớp nhoáng với tỷ phú, bạn nghĩ rằng tỷ phú ở khắp nơi?"
Thẩm Hiểu Quân sờ sờ chỗ bạn mình vừa gõ, nói: "Không phải tỷ phú, nhưng là triệu phú cũng không tệ. Quan Thành của chúng ta là đại đô thị, còn có rất nhiều triệu phú.
"
Những người thành thị thuộc thế hệ cha mẹ của họ đều là những hộ gia đình tái định cư. Nhiều người có tầm nhìn xa đã xây vài tòa nhà cho thuê, mua nhiều cửa hàng cho thuê và sống sung túc bằng cách thu tiền thuê nhà.
Gia đình Thẩm Hiểu Quân cũng có mấy tòa nhà cho thuê, nửa phố buôn bán cửa hàng, cô không cần ra ngoài làm việc, nhưng không thích làm công việc thu tiền thuê nhà, vì vậy cô hợp tác với một người bạn để mở hiệu sách này, để vượt qua thời gian và kiếm được một số tiền tiêu vặt.
"Đồng Đồng, bạn có biết tỷ phú ở Quan Thành của chúng ta là ai không?"
Đồ ăn ngoài đã mang đến.
Hải Đồng đi ra ngoài và lấy đồ ăn mang về, và đưa phần của Hiểu Quân cho cô ấy.
Cô ngồi xuống đối diện với người bạn của mình, mở nắp hộp thức ăn nhanh và nói: "Người giàu nhất mà tôi biết là gia đình bạn. Có tỷ phú ở Quan Thành không? Cho dù có, tôi cũng không biết.
"
"Dường như tôi đã nghe nói rằng người giàu nhất ở Quan Thành của chúng ta là một tỷ phú. Tôi đã từng nghe đến họ của anh ta, nhưng tôi không nhớ nó. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp người giàu nhất đó trong đời, tôi quá lười biếng để nhớ họ của anh ấy. "
Hải Đồng ăn cơm: "Gia đình bạn là trăm triệu phú, bạn cũng nói rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp người giàu nhất trong đời mình, chưa kể một thường dân nghèo như tôi. Tôi đã kinh doanh bao nhiêu năm, tôi kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tôi vẫn không thể mua được một căn nhà.
”
Cô ấy phải kết hôn để sống trong một căn phòng không do cô ấy đứng tên, nếu cô ấy và Triển Dận ly hôn, cô ấy sẽ dọn ra ngoài ở.
"Bạn có thể mua một ngôi nhà thế chấp, bạn có đủ tiền tiết kiệm để trả trước không?"
"Để mua một căn nhà nhỏ thì nó đủ cho một khoản thanh toán trước. nhưng tôi muốn mua một căn lớn hơn. Nếu chị gái tôi đưa Dương Dương đến chơi và muốn ở lại qua đêm, sẽ có một phòng cho họ.
"
Giá nhà đất ở Quan Thành ngày càng cao, tốc độ kiếm tiền của cô cũng không theo kịp giá nhà đất đang tăng.
"Nếu không, tôi sẽ cho bạn mượn một chút mà không tính lãi suất cho bạn.
"
Hải Đồng gắp một miếng thịt lợn và cho vào hộp thức ăn nhanh của một người bạn.
"Thịt của nhà hàng này có vị không tệ. Bạn có thể thử. Tôi đã kết hôn và chồng tôi có một ngôi nhà. Tôi sẽ sống ở đó trước, và tôi sẽ nói về việc mua nhà sau.
"
“Chồng bạn mua nhà ở đâu vậy.
”
“Danh Uyển Hoa Viên.
”
"Điều đó không tệ, môi trường ở đó rất tốt, giao thông đi lại thuận tiện và không xa cửa hàng của chúng ta. Chồng bạn làm việc cho công ty nào, anh ấy có thể mua nhà ở Quan Thành, Hơn nữa nó vẫn là một cộng đồng cao cấp như Danh Uyển Hoa Viên, thu nhập của anh ấy chắc hẳn rất cao. Số tiền phải trả hàng tháng là bao nhiêu? Cần sự giúp đỡ của bạn để trả hết thế chấp không? "
"Đồng Đồng, nếu anh ấy yêu cầu bạn giúp trả nợ thế chấp, bạn phải yêu cầu anh ấy thêm tên của anh vào giấy chứng nhận tài sản, nếu không sẽ mất mát quá nhiều. Nói 1 câu khó nghe, nếu như sau này tình cảm 2 người không tốt mà ly hôn, cái nhà của anh ấy là tài sản trước hôn nhân, khi đó một phân cũng không được.
”
Hải Đồng liếc nhìn cô bạn và nói: “ Bạn với chị tôi nghĩ giống nhau, nhà là anh ấy thanh toán một lần mà mua xuống, không cần trả tiền thế chấp, tôi không trả tí tiền nào, vì vậy, không tốt nếu bảo anh ấy thêm tên tôi vào giấy chứng nhận tài sản.
”
Thẩm Hiểu Quân nói: "Vợ chồng thuận hòa cũng không thành vấn đề.
"
Hải Đồng chợt nhớ ra, căn nhà mà chị gái cô ở cũng là do anh rể mua trước khi cưới, tiền thế chấp cũng do anh rể trả, còn chi phí trang trí đều là tiền của chị gái cô, nhưng cô. Nhung anh rể không ghi tên chị vào giấy chứng nhận tài sản, Hải Đồng nghĩ anh rể luôn buộc tội chị gái rằng cô ấy chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền, nên cô ấy rất lo lắng.
Có cơ hội hôm khác, cô phải nhắc chị gái.
Sau khi ăn cơm, cả hai thay nhau đi nghỉ trưa.
Đến chiều tối, các hàng quán trước cổng trường lại nhộn nhịp hẳn lên.
Hải Đồng mãi đến mười một giờ tối mới đóng cửa.
Nhà của Thẩm Hiểu Quân rất gần cửa hàng, và buổi tối có một người họ hàng mời cô đi ăn tối, vì vậy Hải Đồng kêu cô về nhà trước.
Sau khi đóng cửa hiệu sách, Hải Đồng lấy chìa khóa xe trong túi quần ra và đi về phía chiếc xe điện của mình.
“Hải Đồng, về nhà à”
Bà chủ cửa hàng tạp hóa bên cạnh tươi cười chào cô.
"Vâng, con về nhà đi. Dì à, giờ này ngươi còn chưa đóng cửa à?"
"Ta sống ở trong cửa hàng, đóng cửa cũng vậy. Đêm khuya rồi, đi đường cẩn thận nhé. Cháu còn trẻ đẹp quá, kiếm bạn trai sớm đi, để bạn trai đón cháu cho an toàn hơn.
”
Hải Đồng bước lên chiếc xe điện và tươi cười đáp lại: "Tôi đã học qua võ Sanda(1), nên tôi không sợ.
"
Đường về nhà, cô đã đi qua nhiều năm rồi, thỉnh thoảng, sẽ có một số tên côn đồ nhìn thấy cô ấy độc thân, trẻ tuổi, xinh đẹp, nên chặn đầu xe của cô, nhưng cuối cùng đều bị cô đánh cho tan tác, kêu cha gọi mẹ.
Sau đó, đám tiểu tử kia biết cô không dễ gây sự, không ai dám dừng xe cô lại nữa.
Hải Đồng lái một chiếc xe điện đi dưới sự giám sát của bà chủ cửa hàng bên cạnh.
"Hải Đồng là một cô gái tốt, nhưng tiếc là con trai tôi còn quá nhỏ để cưới cô ấy làm con dâu.
"
Bà chủ tiệm tạp hóa tiếc nuối nói.
Chồng cô bắt đầu dọn hàng hóa đặt trước cửa vào cửa hàng, nghe vợ nói xong liền cười nói: "Tôi thấy mặt của Hải Đồng, cô ấy trông rất giàu có và quý phái, tương lai cô ấy sẽ là một người vợ giàu có, hoàn cảnh gia đình chúng ta thế nào? Không phù hợp. "
"Đi, chẳng qua đọc một vài cuốn sách thì đã coi mình biết xem tướng rồi, nếu bạn thực sự biết xem tướng, hãy xem cho tôi khi nào sẽ phát tài.
"
Cửa hàng tạp hóa họ mở trước cổng trường, bán nhu yếu phẩm hàng ngày, kinh doanh chỉ nổi nhất vào mùa tựu trường, thường thì thu nhập trung bình, không kiếm được nhiều như mở hiệu sách.
Như vậy là đủ cho một gia đình sinh sống.
"Với gia cảnh của Hải Đồng, liệu cô ấy có thể gả vào một gia đình giàu có không? Không phải tôi khinh thường cô ấy. Cô ấy thậm chí còn không có cơ hội gặp một người từ một gia đình giàu có thực sự, chứ đừng nói đến việc kết hôn với một gia đình giàu có.
”
Quê của Hải Đồng ở vùng quê của một thị trấn thuộc quyền quản lý của Quan Thành, cha mẹ đều đã mất nên hai chị em sống nương tựa vào nhau cả đời, Hải Đồng tuy có thu nhập khá nhưng tối đa cũng chỉ có thể gả vào một gia đình khá giả. Nếu cô ấy muốn trở thành một người vợ giàu có, điều đó là không thể.
“Tôi không theo ông đâu.
”
"Tôi chưa muốn nói cho bà biết.
"
Hải Đồng không biết rằng sau khi cô ấy đi, hàng xóm sẽ cãi nhau vì cô ấy, cô ấy đã đi một chiếc xe điện và dành 20 phút để trở lại tầng dưới của nhà chị gái, sau khi đậu xe, cô ấy nhớ rằng mình đã chuyển đi.
Cô nhìn lên tầng nhà của chị gái mình, thấy đèn trong nhà chị gái đã tắt, Hải Đồng cảm thấy tâm trạng hơi thất lạc, dù sao thì cô cũng không muốn làm phiền gia đình ba người của em gái mình mà lái xe điện của mình đi.
(1) Hiện tại, ở Trung Quốc chỉ có hai loại hình thi đấu võ thuật là Taolu và Sanda