Kho Hàng Đầy Ắp Trong Không Gian Linh Tuyền, Cực Phẩm Tức Điên

Kho Hàng Đầy Ắp Trong Không Gian Linh Tuyền, Cực Phẩm Tức Điên

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Vị Dưa Hấu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 5,418
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Hài Hước
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Vì sáng nay cơ thể không khỏe nên cô dậy muộn, có lẽ là bị sốt. Hôm qua, cô vào núi hái nấm, gặp mưa rồi bị cảm lạnh.

"Mẹ! Mẹ chưa chết à! Ối…"

Một giọng nói vui mừng của bé trai vang lên bên tai.

Tô Nhược theo tiếng nhìn sang, thấy Vương Đại Sơn, cậu bé tám tuổi, đang loay hoay bò dậy khỏi mặt đất. Cậu một tay ôm lấy mông, chân khập khiễng đi về phía cô.

Còn bà mẹ chồng độc ác của nguyên chủ thì không còn trong phòng, có lẽ vừa đánh xong hai đứa trẻ thì đã đi ra ngoài.

Ở ngoài sân:

"Đồ sao chổi, khắc cha khắc mẹ, đúng là xui xẻo tám đời mới rước về nhà…"

"Bà Lâm, thôi đừng mắng nữa. Vừa nãy tôi thấy mặt Tô Nhược trắng bệch, không lẽ cô ta thật sự chết rồi?"

"Chết thì chết đi! Chết rồi lấy chiếu quấn lại, quăng vào hố chôn tập thể, đỡ phải làm gánh nặng cho nhà tôi.

"

"Hay là gọi Vương Đại Đầu ở đầu làng đến xem thử đi. Dù gì cũng là một mạng người.

"

"Tiền khám ai trả? Cái miệng bà chỉ giỏi nói nhảm. Không cần bà lo! Tô Nhược nếu chết thì đó là số phận của cô ta…"

Bên ngoài có vẻ đông người đến xem náo nhiệt. Ngôi làng bé tí tẹo, người ở đầu làng xì xào chuyện gì, cuối làng cũng nghe thấy hết.

Vương Nhị Nha bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Mẹ không chết đâu, Nhị Nha không muốn mẹ chết.

"

Vương Đại Sơn thì tức giận nói:

"Mẹ, con ra ngoài chửi họ! Không để họ nói xấu mẹ lung tung nữa!

"

Tô Nhược há miệng, nhưng cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đặc đến khó nghe:

"Được rồi, Đại Sơn, ra đóng cửa lại đi.

"

"Vâng.

"

Đại Sơn xụ mặt, nhưng đôi mắt vẫn ngoan cường lườm ra phía cửa trước khi đóng lại.

Tiếng ồn bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên.

Khi cửa đã đóng, trong nhà trở nên yên tĩnh hơn.

Tô Nhược nhìn kỹ hai đứa trẻ gầy yếu trước mặt. Chúng mặc bộ quần áo vải thô màu xám đầy mảnh vá, ống tay áo và ống quần đều ngắn cũn cỡn. Đôi chân mang đôi dép cỏ rách tả tơi, cả hai trông chẳng khác gì dân chạy nạn.

Cả hai đứa đều gầy gò, da vàng vọt, chiều cao và cân nặng không giống trẻ em cùng tuổi.

"Mẹ mất nhiều máu lắm. Hôm nay để Nhị Nha giặt quần áo nhé. Nhị Nha cũng biết nấu cơm, cho lợn ăn.

"

"Con sẽ bảo vệ mẹ, việc ngoài đồng để con làm.

"

Hai đứa trẻ thấy Tô Nhược chăm chú nhìn mình với ánh mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cả hai đều lo lắng và cẩn thận hơn.

Tô Nhược thở dài. Tuy cô vốn không thích trẻ con, nhưng hai đứa này thật sự đáng thương. Cô chỉ có thể nhẹ giọng nói:

"Mẹ… không sao… chỉ hơi mệt thôi…"

"Vậy mẹ nghỉ ngơi đi. Những việc khác cứ để con lo. Con lớn rồi, nhất định sẽ bảo vệ mẹ.

"

Đại Sơn nắm chặt nắm đấm nhỏ, khuôn mặt tràn đầy sự kiên định.

Tô Nhược nhìn cậu bé với đôi chân nhỏ gầy gò, chỉ biết cười khổ. Cậu tuy nhỏ tuổi nhưng thực sự đang cố hết sức để bảo vệ mẹ mình.

Chỉ tiếc rằng, mẹ ruột của cậu bé đã không còn nữa.

Nhưng cô cũng không thể vì lòng thương hại mà ở lại nơi này để làm mẹ hai đứa trẻ xa lạ, sống cuộc đời cô quạnh, không một tia hy vọng.

Cô không biết làm ruộng, mà ngôi nhà trống hoác, nghèo khó này còn kèm theo hai đứa trẻ, ngay cả việc làm ăn cũng không có vốn. Chỉ còn cách sống lay lắt chờ chết.

Ngôi nhà này là căn lều đổ nát, vách tường bùn, mái dột gió lùa. Bữa ăn chỉ toàn rau dại, mà rau cũng chẳng đủ no bụng. Cuộc sống như vậy không bỏ trốn, không chờ chết, chẳng lẽ cô còn có thể biến ra vàng từ đôi tay trống không?

"Rầm!

"

Đúng lúc đó, cánh cửa mục nát của ngôi nhà bị ai đó đá mạnh, cánh cửa như muốn rơi ra, cả vách tường cũng rung lên.

Hai đứa trẻ sợ hãi run rẩy, nhưng vẫn theo bản năng đứng chắn trước giường của Tô Nhược.