Ở cửa phòng, bà mẹ chồng của nguyên chủ đang thò đầu vào nhìn, có vẻ muốn xem Tô Nhược đã chết hay chưa.
Bên ngoài sân giờ đã yên tĩnh, những người đến xem náo nhiệt đã rời đi.
Khi ánh mắt của Tô Nhược và bà mẹ chồng – Lâm Lan Quyên – chạm nhau, bà ngẩn người, có lẽ không ngờ Tô Nhược vẫn chưa chết. Bà thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó sắc mặt thay đổi, hai tay chống nạnh, miệng chửi rủa:
"Cái đồ sao chổi! Mày còn giả chết à? Chết dí trên giường làm gì? Bà đây chỉ đẩy mày một cái thôi, không phải chỉ trầy xước tí da à? Có cần làm ra vẻ sống chết không? Mau dậy mà làm việc! Một đống việc đang chờ kia kìa!
"
Tô Nhược nhíu mày, lồng ngực như bị đè nén bởi một luồng khí, nghẹn đến mức không lên được mà cũng chẳng xuống được, vô cùng khó chịu.
Cảm giác này chắc là do cảm xúc của nguyên chủ để lại, hoặc có thể là nỗi bất an trước khi chết, hoặc sự lo lắng không yên vì hai đứa trẻ. Nhưng rõ ràng cô cũng bị bà mẹ chồng độc ác này làm cho tức đến mức muốn bùng nổ.
"Trên đời sao lại có người ác như vậy? Đúng là không thể nhịn được nữa!
"
"Tôi chết thì bà vui lắm phải không? Nếu tôi chết thật, tôi làm ma cũng không tha cho bà đâu! Bà cứ đợi hồn ma của tôi đến làm việc cho bà đi!
"
Lâm Lan Quyên nghe vậy thì nghẹn lời, không ngờ Tô Nhược – kẻ trước giờ chỉ biết cúi đầu im lặng – lại dám cãi lại. Lửa giận bùng lên, bà hét lớn:
"Mày dám nói như thế với tao? Cái đồ sao chổi này, mày…"
"Tôi mà là sao chổi thì người đầu tiên tôi khắc chết chính là bà! Nhưng bà vẫn sống nhăn đây thôi, tôi đâu có khắc chết bà. Đừng lấy chuyện của Phú Quý ra mà nói. Lúc đó, mỗi nhà phải cử một người đi lính. Đó là trách nhiệm của gia chủ hoặc con trai cả. Năm đó, Phú Quý đi thay cha và anh trai của mình. Nếu có ai khắc, thì người đó chính là bà! Là bà ép anh ấy đi lính. Nếu anh ấy chết, đó là lỗi của bà, chính bà mới là đồ sao chổi!
"
Lâm Lan Quyên sững sờ, nhìn Tô Nhược như thể gặp ma. Bà không biết phải đáp lại thế nào.
"Cú ngã này chẳng lẽ làm đầu óc cô ta hỏng rồi? Trước giờ Tô Nhược ngay cả nói to cũng không dám.
"
Từ ngoài cửa, một giọng phụ nữ lạnh lùng, châm biếm vang lên:
"Em dâu, sao em lại nói chuyện với mẹ chồng như thế? Không có phép tắc, không có giáo dục!
"
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc áo đỏ xuất hiện ở cửa. Dáng vẻ bình thường, khuôn mặt thậm chí có phần sắc sảo, đôi mắt hình tam giác nhỏ hẹp ánh lên vẻ khôn lỏi. Đây chính là chị dâu cả của Tô Nhược – Đỗ Tiểu Lệ.
"Tôi làm sao? Tôi mắng chửi ai à? Tôi nguyền rủa ai à? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Nếu chị dâu có phép tắc, giáo dục, thì sao không giúp mẹ làm việc, chia sẻ việc nhà? Mở miệng ra là dạy đời người khác, đó là phép tắc, giáo dục của chị sao?"
Tô Nhược không thèm nhượng bộ. Cô đang bực bội, nên phải xả hết ra.
Đỗ Tiểu Lệ nghe vậy thì tức đến méo cả mặt. Người mà trước giờ cô ta mặc sức ức hiếp giờ lại dám đứng lên chống lại, làm sao cô ta chịu được?
"Tôi là chị dâu của em, vậy mà em dám nói chuyện như thế à? Em dám cãi mẹ chồng, chẳng lẽ không đúng? Đồ sao chổi!
"
"Há miệng ra là đồ sao chổi, ngậm miệng lại cũng là đồ sao chổi. Chị dâu đúng là người có giáo dục thật! Tôi là sao chổi thì có khắc chết chị không? Tôi ăn hạt gạo nào của nhà chị chưa? Nếu tôi thật sự là sao chổi, thì cứ chờ mà xem tôi quét chị vào quan tài!
"
"Chị rảnh rỗi chửi bới, sao không giúp mẹ làm chút việc? Cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thế này thì làm sao mà sinh được con trai? Con trai tốt cũng chẳng dám đầu thai vào bụng chị!
"
"Mày… mày… mày… Đồ đê tiện! Mày dám nguyền rủa tao không sinh được con trai!
"
Đỗ Tiểu Lệ tức đến mức suýt phát điên. Những lời của Tô Nhược như nhát dao đâm thẳng vào tim cô ta. Cô ta đã kết hôn với Vương Vinh Hoa – anh cả của Vương Phú Quý – hơn 10 năm, từng mang thai 4 lần nhưng chỉ sinh được 4 đứa con gái, trong đó 2 đứa đã mất. Việc không có con trai chính là nỗi đau lớn nhất của cô ta.
Cô ta lao về phía Tô Nhược với ý định đánh người, làm hai đứa trẻ sợ hãi bật khóc, nhưng vẫn kiên quyết đứng chắn trước giường.
Tô Nhược chống tay, ngồi dậy trên giường, lạnh giọng quát:
"Sao? Chị còn định động tay đánh người à?"
"Đánh thì sao chứ?!
"
Đỗ Tiểu Lệ giơ tay định tát Tô Nhược, hoàn toàn không để ý đến hai đứa trẻ đang chắn trước giường.
Đúng lúc đó, Vương Đại Sơn lao thẳng vào người cô ta, vừa kêu lớn:
"Không được bắt nạt mẹ tôi!
"
"Ái chà!
"