Có lẽ chết đi còn hy vọng quay lại hiện đại.
Ở thời hiện đại, gia đình của cô vốn có tổ tiên từng làm ngự trù trong cung đình, truyền thừa qua nhiều thế hệ là vô số các công thức món ăn tuyệt đỉnh.
Nhờ vào những bí kíp gia truyền này, gia đình cô đã mở chuỗi nhà hàng toàn cầu, biến thành một "thủ đô ẩm thực" nổi tiếng, tích lũy khối tài sản hàng tỷ.
Và cô – chính là người thừa kế duy nhất, là ngôi sao đầu bếp vàng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Làm sao cô có thể mang theo hai đứa trẻ để đến tửu lâu làm đầu bếp được?
Ở thời đại này, phụ nữ mà xuất đầu lộ diện làm ăn thì sẽ bị người ta chỉ trỏ, nói xấu sau lưng.
Mặc dù cô có nhiều công thức món ăn, nhưng cũng không thể vì miếng cơm manh áo mà đem bán rẻ bí kíp gia truyền. Bán mãi thì cũng hết, đến lúc đó, cô vẫn chỉ có thể ngồi chờ chết.
May mắn thay, dù ông trời để cô xuyên không đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, nhưng cũng không quên cho cô một chút khả năng sinh tồn.
Vừa suy nghĩ lung tung, vừa cố gắng chống đỡ cơ thể yếu ớt, Tô Nhược bước ra khỏi căn phòng.
Nhà họ Vương có ba gian nhà chính, được xây quanh một khoảng sân trước.
Nhà giữa là nhà chính, có ba gian phòng, gian giữa là phòng khách, đi qua phòng khách là đến sân sau, nơi nuôi lợn, vịt, gà và ngỗng.
Cha chồng của nguyên chủ – Vương Ngọc Thư – và mẹ chồng – Lâm Lan Quyên – sống ở gian đông của nhà chính. Gian tây để trống.
Gian đông của nhà phụ được dành cho gia đình anh cả của chồng nguyên chủ, họ sống trong hai phòng.
Còn nguyên chủ cùng hai đứa con sống trong một phòng ở gian tây của nhà phụ, ngay sát bếp, căn phòng vừa cũ nát vừa chật hẹp. Vào ngày mưa thì dột, ngày gió thì lùa.
Căn phòng này thậm chí còn thảm hại hơn cả lời đồn.
Bên trong chỉ có một chiếc giường tạm bợ được kê bằng hai chiếc ghế dài, một cái bàn nhỏ cũ kỹ, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Tô Nhược xỏ đôi dép cỏ rách nát của nguyên chủ, bước ra khỏi phòng.
Nhà cửa ở đây đều được dựng bằng tường đất, nền bùn đen, mái lợp rơm rạ.
Cô nhớ lại ký ức của nguyên chủ, cả làng chỉ có nhà trưởng làng là xây được nhà gạch ngói xanh, cũng là ngôi nhà sang trọng nhất trong vùng.
Từ giường bước đến cửa, Tô Nhược đã thở hổn hển, phải bám vào khung cửa nghỉ ngơi một lúc.
Thân thể này yếu như sắp tan biến đến nơi.
Nếu không phải vì Đỗ Tiểu Lệ đang mang thai, cô thật sự chưa chắc có thể chống đỡ lại trong tình huống vừa rồi.
Lần sau không thể xung đột trực tiếp nữa, phải dùng đầu óc.
Nhìn về phía gian đông, cô thấy bóng người đi lại nhộn nhịp.
Đỗ Tiểu Lệ cứ vài phút lại hét lên chói tai, người biết chuyện thì hiểu cô ta chỉ động thai khí, nhưng người không biết còn tưởng cô ta sắp sinh đến nơi.
Khi cô vừa định vào bếp thì thấy con gái út của Đỗ Tiểu Lệ – Vương Tiểu Hoa – dẫn theo ông thầy thuốc duy nhất trong làng, Vương Đại Đầu, đến.
Vương Đại Đầu mặc một chiếc áo dài màu nâu, dáng vẻ gọn gàng, để hai hàng ria mép, tay cầm theo chiếc hòm thuốc, cao ráo và gầy guộc.
"Mẹ ơi, mẹ còn đau đầu không? Có cần gọi ông Vương xem giúp không?" Vương Đại Sơn ngẩng đầu nhìn Tô Nhược, ánh mắt dán chặt vào vết máu khô trên trán cô, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tô Nhược lắc đầu, vừa định nói không cần, thì Đại Sơn đã vội nói tiếp:
"Đừng lo về tiền khám. Con sẽ đi hái thuốc cho ông Vương để trả nợ.
"
Đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng.
Ánh mắt Tô Nhược dịu lại, lòng cô không khỏi dâng lên chút thương cảm.
Đứa trẻ đáng thương này thậm chí còn không biết mẹ ruột mình đã không còn nữa.
"Mẹ… không sao đâu…"
Từ "mẹ" thốt ra vẫn khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao, cô cũng là người độc thân suốt gần 30 năm, bỗng dưng có một đứa con trai, thật sự… khó quen.
Sau khi nghỉ một lúc, cô bước về phía bếp.
Cần uống ngay một ít nước từ Dương Tuyền để hồi phục.
Trong lúc Đỗ Tiểu Lệ còn bận khám bệnh, chưa có thời gian gây chuyện, cô phải nhanh chóng phục hồi sức khỏe. Thân thể này còn yếu hơn cả Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
Vào đến bếp, Tô Nhược nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.
Môi trường quá tệ!
Nền bếp lầy lội đầy bùn đen, sàn nhà ngập nước bẩn nhầy nhụa.
Cả bếp chỉ có một cái bếp lò, nồi thì trống rỗng, chum gạo cũng rỗng tuếch, chỉ còn một ít muối ở góc bếp.
Trong giỏ rau, chỉ có vài lá rau thối rữa vương vãi.
"Chết tiệt! Nấm mà nguyên chủ hái hôm qua giờ biến mất không dấu vết rồi.
"