Tài chính trong nhà đều nằm trong tay Lâm Lan Quyên.
Tất cả các loại lương thực như ngô, lúa mạch, dầu ăn, muối đều bị bà khóa trong phòng ở gian chính.
Nhưng dù sao hiện tại cũng không có gì để lấp đầy bụng. Lúc này là vào tháng ba, tháng tư mùa xuân, mùa màng mới gieo trồng, chẳng có gì thu hoạch.
Năm ngoái lại mất mùa, trong nhà chỉ còn ít bột ngô, bột kiều mạch và chút bột mì trộn đậu. Bình thường phải trộn lẫn với rau dại, nấu thành một nồi lớn, coi như bữa ăn.
Còn gạo trắng hay bột mì trắng là của hiếm, đến cả Tết cũng chưa chắc được ăn một lần.
Cả nhà họ Vương chỉ có chưa đầy ba mẫu ruộng, tự canh tác.
Người lao động chính trong nhà, ngoài ông Vương Ngọc Thư 60 tuổi làm thuê ở ruộng của địa chủ để kiếm ít tiền, thì toàn bộ công việc đồng áng đều do phụ nữ gánh vác.
Anh cả của chồng nguyên chủ – Vương Vinh Hoa – làm thuê tại một cửa hàng ở trấn trên, kiếm được chút tiền, nhưng cũng chỉ đủ để sống qua ngày.
Đàn ông nhà họ Vương đều lười biếng, cả nhà chỉ trông chờ vào mấy thửa ruộng nhỏ để duy trì cuộc sống.
"Mẹ ơi, chỉ còn mấy lá rau dại này, nấu tạm canh rau nhé!
"
Bây giờ đã là giữa trưa, từ sáng sớm đến giờ hai đứa trẻ vẫn chưa có gì ăn. Vương Nhị Nha đói đến mức đầu óc quay cuồng.
Tô Nhược thở dài. "Đúng là khéo tay cũng khó nấu được khi không có gạo.
"
Đường đường là một đầu bếp tài ba, hôm nay lại phải đau đầu vì không có gì để ăn, thật đáng buồn cười.
Cô đi đến chum nước, chỉ thấy còn rất ít, phải đi gánh thêm mới đủ.
Tô Nhược cầm muôi nước, quay lưng lại hai đứa trẻ, thầm vận dụng ý nghĩ, bí mật múc một muôi Dương Tuyền Thần Thủy.
Cô uống trước một ngụm, dòng nước ấm chảy qua cổ họng, lập tức cảm giác một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, tràn đầy sức sống.
Lúc này, cô cảm nhận rõ ràng sức lực mình đang dần hồi phục. Từ cảm giác chân tay bủn rủn khi rời khỏi giường, giờ đây cô đã thấy tinh thần tỉnh táo hẳn.
"Quả nhiên là thần tuyền!
"
Cô thầm nghĩ, trước tiên phải để hai đứa trẻ uống một chút để cải thiện sức khỏe, sau đó mới tính đến kế hoạch dài hạn.
Nhưng nước này lại ấm nóng, cho bọn trẻ uống ngay chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Nghĩ vậy, cô xoay người, đổ nước vào nồi, rồi thả những lá rau dại vào.
Hai đứa trẻ đứng ở cửa bếp, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đói khát, làm cô cảm thấy áp lực vô cùng.
"Chỉ vài lá rau héo này thì làm sao no được?!
"
Dù cô có là đầu bếp tài ba, nhưng cũng không thể biến vài lá rau thành món ngon được, huống hồ còn thiếu cả dầu mỡ và gia vị.
Tuy nhiên, nhờ uống nước Dương Tuyền, cô không còn cảm giác đói bụng nữa.
Nhìn thấy Tô Nhược đổ nước và rau vào nồi, Vương Nhị Nha liền chạy tới bếp lò nhóm lửa.
Tô Nhược đứng cạnh bếp, nhìn nồi nước bốc hơi, vài lá rau trôi nổi trên mặt nước, trong đầu cô không khỏi vang lên bài hát "Lương Lương".
"Thật là khổ quá đi mà!
"
Nhị Nha nhóm lửa rất khéo, chẳng mấy chốc nồi canh rau đã sôi.
Không biết có phải nhờ thêm Dương Tuyền hay do đói quá, mà mùi hương từ nồi canh lại thoảng ra, khiến hai đứa trẻ không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Nhược lấy ra hai cái bát sứt mẻ, múc cho mỗi đứa một bát.
"Trời ơi, chỉ là nước lã với vài lá rau trôi nổi, đúng là quá thảm.
"
"Chắc mình là người xuyên không khổ sở nhất.
"
Hai đứa trẻ cầm bát, vừa thổi nguội vừa chậm rãi húp, như thể đang thưởng thức món cao lương mỹ vị.
"Mẹ ơi, ngọt quá! Như nước đường ấy!
" Vương Nhị Nha vui vẻ, mắt cong thành hình trăng khuyết.
Nhìn cô bé, lòng Tô Nhược không khỏi xót xa. Theo ký ức, cô bé bảy tuổi này dường như chỉ được uống nước đường đúng một lần, là do ông cụ ngoại đã mất cho uống khi còn nhỏ.
"Quả thật, nước Dương Tuyền rất ngọt lành.
"