Là Duyên Cũng Là Mệnh

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Cap - A
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,008
Đánh giá:                        
Hiện Đại
     
     

Tại Việt Nam, trong sân bay lúc này, Hong Won Sub đứng cùng vài nhân viên của hắn giữa đám đông, đưa tay chỉ trỏ khắp mọi hướng trong đại sảnh, môi mấp máy nói. Sau đó, hắn và vài người của hắn bắt đầu di tản hòa lẫn trong dòng người nhộn nhịp, đảo mắt tìm kiếm, quan sát lùng sục khắp mọi nơi.

Cách nơi đó không xa, Tuấn Hào mặc chiếc áo khoác màu đen có mũ trùm lên đầu, đứng nép người vào một góc khuất sau cột trụ gần cửa ra vào đại sảnh sân bay. Anh ngã lưng tựa vào cột, hai tay khoanh trước ngực đứng yên nhìn vào trong sảnh không rời mắt, anh nhìn thấy Hong Won Sub đang ở bên trong đó, đáy mắt anh hiện rõ sự tính toán.

Thời điểm này, trong phòng đợi đông đúc, ồn ào. Những chiếc băng ghế dài chật kín hành khách ngồi cùng hành lý xách tay. Phía căn tin cũng đông đúc người ngồi ăn uống, tán gẫu…

Khánh Băng ngồi lặng im trên ghế bên cạnh hai chiếc ba lô, ngoảnh mặt lơ đãng nhìn xung quanh, chờ đợi. Chốc chốc cô lại đứng dậy, dáng vẻ khẩn trương, lo âu đi qua đi lại rồi lại ngồi xuống ghế, rướn mắt ngó nghiêng nhìn quanh quất tìm kiếm.

Lúc bấy giờ, trong nhà vệ sinh nam của sân bay. Có vài người đàn ông đang đi vệ sinh, ánh mắt của họ lén lút đánh giá cùng nhìn về một hướng. Từ mắt họ nhìn, Tuấn Hào đang đứng trước gương soi, lom khom người loay hoay mặc chiếc đầm màu xanh dài phủ đến gót chân với vẻ mặt đầy tức tối, trong lòng bực bội mắng: “Kế sách hoàn mỹ? Fred chết tiệt! Tớ nhất định sẽ tính cả vốn lẫn lời với cậu.

” Anh đưa tay vào trong túi giấy để bên cạnh ở trên kệ lôi ra bộ tóc giả màu nâu sẫm xoăn đuôi dài, đội nó lên đầu một cách cẩn thận rồi nhìn mình trong gương, vuốt nhẹ lọn tóc cho gọn gàng, tiếp đó lại lục trong túi giấy lôi ra chiếc áo khoác dạ dài, một chiếc mắt kính đen, khăn choàng cổ và chiếc mũ rộng vành.

Đại sảnh sân bay đông đúc người đi lại. Tuấn Hào thân hình cao ngất trong bộ dáng tạo hình mới của mình, cố tạo dáng đi đứng thướt tha uyển chuyển. Dưới lớp gấu váy, đôi chân anh mang giày thể thao di chuyển nhanh trong đám đông. Trước mắt anh thấy Hong Won Sub đang đi chiều ngược lại. Trong lòng anh không khỏi run lên, thầm trấn an: “Sẽ ổn! Nguyễn Tuấn Hào! Bình tĩnh.

Ánh mắt hắn lướt qua Tuấn Hào, chợt khựng lại với vẻ sửng sốt.

Đôi môi tô đỏ của Tuấn Hào khẽ cong lên, nét mặt thản nhiên kiêu ngạo đầy tự tin. Anh bước ngang qua hắn.

Hong Won Sub xoay mặt nhìn theo thấy anh bước tới đứng xếp hàng trong dòng người trước cửa kiểm tra an ninh để vào phòng chờ. Hắn thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

Tuấn Hào khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: “Cũng không tệ.

Trong phòng chờ, Khánh Băng ngồi trên ghế, ánh mắt lo lắng nhìn quanh quất khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Tuấn Hào đâu. Bên tai cô nghe thấy âm thanh từ loa phát ra: MỜI HÀNH KHÁCH ĐI CHUYẾN BAY SỐ HIỆU… vọng từ sảnh ngoài vào. Châm mày Khánh Băng gần như xoắn lại, bực bội lẩm nhẩm: “Toilet thôi mà, có cần ngủ luôn trong đó không.

Trong khi Khánh Băng đang vô cùng sốt ruột vì chờ đợi thì ở nhà vệ sinh nam, hình ảnh Tuấn Hào trong gương, trang phục trên người anh đã thay đổi trở lại bộ dáng ban đầu, tay anh cầm giấy vệ sinh lau đi màu son trên môi.

Khánh Băng đứng ngồi thấp thỏm không yên thì tiếng của Tuấn Hào cất lên: “Gim Chi!

Khánh Băng giật mình quay ra thì thấy anh vội vàng từ đằng xa chạy tới. Cô nổi giận trừng mắt với anh, hung hăng mắng xối xả: “Sao anh không ở trong toilet chết luôn đi. Ra sớm vậy? Máy bay chỉ sắp cất cánh thôi mà.

Tuấn Hào chột dạ cúi đầu, im lặng.

Khánh Băng không kiên nhẫn liếc anh một cái, nghiêng người vươn tay lấy chiếc ba lô để trên ghế quăng mạnh vào người anh. Anh giật mình, phản xạ nâng tay chụp lấy, ngẩng lên thấy cô đã bỏ đi trước một đoạn. Anh cúi nhìn chiếc ba lô ôm trên tay, buông tiếng thở dài, lẩm nhẩm thở than: “Tôi cũng đâu cố ý.

” Bên tai anh nghe thấy tiếng thúc giục của cô: “Còn không đi?”Anh giật mình ngước lên trông thấy cô đang đứng lại nhìn mình. Anh vội vàng lật đật vừa chạy tới vừa nói: “Đi ngay đây.

****

Tuấn Hào và Khánh Băng bay đến Thành phố Nha Trang, dừng chân tại một khách sạn ở trung tâm thành phố. Cả hai nhận thẻ phòng rồi theo chỉ dẫn của nhân viên khách sạn mà di chuyển. Đến tầng 3 của khách sạn, cả hai dừng trước cửa của hai căn phòng đối diện nhau. Tuấn Hào cầm nắm cửa ngập ngừng toan mở ra. Anh từ từ quay ra sau nhìn thấy Khánh Băng đang cầm chìa khóa thẻ phòng mở cửa, định cất lời thì Khánh Băng đẩy cửa đi vào phòng. Tiếng cánh cửa đóng sầm lại bên tai anh. Anh cúi mặt thở dài, xoay lại đẩy cửa chậm rãi bước vào phòng.

Một lúc lâu sau, trong phòng của Khánh Băng. Cô bước ra khỏi phòng tắm, trên người mặc bộ đồ thun đơn giản, mái tóc ướt được quấn gọn gàng trong chiếc khăn, chậm rãi đi tới chỗ bàn nhỏ cạnh giường ngủ, ngồi xuống, vươn tay gỡ khăn quấn trên đầu xuống, nghiêng đầu cầm khăn lau khô mái tóc.

Có tiếng gõ cửa phòng. Khánh Băng liếc mắt nhìn về phía cánh cửa. Cô luồn tay vào mái tóc vuốt ngược ra sau, uể oải đứng lên vừa đi về phía cửa vừa hỏi: “Ai vậy?”

Không có tiếng người trả lời. Cô nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Bước chân cô dừng lại, chân mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ đề phòng. Cô rón rén đi tới đứng sát cánh cửa, nhón chân lên, ghé mắt nhìn vào con mắt cửa chỉ thấy không gian hành lang lặng yên như tờ, không một bóng người, ánh đèn nhàn nhạt. Cô tròn mắt sửng sốt, hạ chân xuống, nét mặt mang đầy vẻ nghi hoặc. Cô chậm rãi xoay người đi được vài bước, bên tai cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô giật mình, đứng sững lại, xoay người, trợn mắt nhìn đăm đăm cánh cửa, lẩm nhẩm: “Là...

. là.

.

. ma sao? Thật sự có ma sao?”

Không gian trở lại yên lặng. Cô đứng im không nhúc nhích, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt thoáng hoang mang sợ hãi nhìn cánh cửa một lúc lâu.

Tiếng gõ cửa phòng tiếp tục vang lên dồn dập.

Khánh Băng kinh hãi bước thụt lùi hai bước. Cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp hơn. Cô hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh, rón rén bước từng bước nhẹ nhàng đến sát cánh cửa phòng. Bàn tay cô run run đặt lên nắm cửa vặn mở từ từ một cách thận trọng. Cô nhắm mắt, đếm nhẩm chậm rãi: “1… 2… 3…” Tay cô giật mạnh cánh cửa ra. Trước mắt cô thấy hành lang vắng vẻ, cô cảm thấy hoảng sợ: “Không có ai. Thật đã gặp ma sao?” Cô khẩn trương kéo cánh cửa đóng lại. Bất ngờ một bàn tay xuất hiện nắm lấy cánh cửa giữ lại. Cô giật mình kinh hãi, trợn to đôi mắt, rụt tay trở lại, bước thụt lùi, hét lên: “Á.

.

á…!

Tuấn Hào thọc đầu qua khe cửa nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, trên môi anh ngậm vành một ly cafe đang tỏa hơi nóng.

Khánh Băng trông thấy anh thì hoàng hồn, thở hắt ra một hơi.

Tuấn Hào đưa tay cầm lấy ly cà phê trên môi xuống, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?” Anh lách người đẩy cửa rộng ra.

Khánh Băng nhìn thấy trên tay anh ôm không xuể linh tinh nhiều bao và túi chứa đồ. Sắc mặt cô trầm xuống, lớn tiếng quát: “Đồ điên! Anh làm cái trò gì vậy hả? Tính dọa chết tôi à?”

Vẻ mặt Tuấn Hào mờ mịt, không hiểu đã có chuyện gì, anh nói: “Tôi xin lỗi! Nhưng sao thế?… tôi gõ cửa gọi cô rất nhiều lần đều không thấy cô mở cửa… cô làm sao thế?”

Khánh Băng bực bội chất vấn: “Lúc tôi hỏi sao anh không lên tiếng? Tôi có hỏi là ai vậy.

Mặt mày Tuấn Hào ỉu xìu: “Cô thấy đấy… tôi mua rất nhiều đồ, đến cả miệng cùng dùng luôn…”

Khánh Băng tức giận hung hăng tiến tới, đưa hai tay đẩy anh ra đuổi người: “Ra ngoài!

Tuấn Hào sửng sốt, miễn cưỡng bước lùi ra sau: “Xin lỗi, Gim Chi! Tôi xin lỗi!

” Anh đứng trước cửa, cúi mặt hối lỗi.

Khánh Băng bực bội, không kiên nhẫn đẩy anh ra ngoài, tiện tay kéo cửa đóng sầm lại, đứng xoay lưng về phía cửa. Cô nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên gấp gáp cùng với tiếng của Tuấn Hào rối rít: “Gim Chi! Mở cửa. Gim Chi! Tôi xin lỗi! Gim Chi!

.

.

.

Khánh Băng hung hăng trừng mắt phía cánh cửa, lầm bầm: “Đồ khốn chết tiệt! Lần này tôi nhất quyết không bỏ qua.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên không ngừng kèm theo tiếng gọi của Tuấn Hào: “Gim Chi!

…”

Khánh Băng cao giọng mắng: “Muốn chết thì đập cửa nữa đi.

Trời dần về khuya… Ánh trăng tròn sáng rực giữa bầu trời đầy sao. Nhìn từ trên cao, đường phố, thành phố biển Nha Trang lung linh rực rỡ ánh đèn nhiều màu sắc.