Là Duyên Cũng Là Mệnh

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Cap - A
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 972
Đánh giá:                        
Hiện Đại
     
     

Màn đêm chuyển nhanh dần sang ánh bình minh đỏ rực trên biển. Đèn đường vụt tắt. Nhiều cảnh quan đường phố và các sinh hoạt của thành phố dần dần hiện rõ vào sáng sớm.

Từ phía chân trời xa, mặt trời đỏ quạch dần lên cao rọi xuống làm mặt biển sáng lung linh huyền ảo. Nhìn từ trên cao xuống, biển xanh, cát trắng, sóng vỗ bờ rì rào nhè nhẹ. Hàng nghìn người đông nghịt huyên náo, nhộn nhịp chơi đùa kẻ bơi, người nằm trên cát…

Khánh Băng và Tuấn Hào, tay cầm dép, rảo bước chân trần trên cát trắng đi giữa dòng người đông đúc trên bãi biển. Cả hai nói cười vui vẻ.

****

Tại Hàn Quốc. Trong văn phòng làm việc của Ji Wook, thuộc tòa nhà tập đoàn AP. Ji Wook ngồi sau bàn làm việc, ngã tựa lưng vào ghế xoay, hai khuỷu tay chống lên thành ghế, đan những ngón tay vào nhau, tư thái vô cùng lãnh ngạo. Trước mắt anh là ông Han Rae Sun, (50 tuổi), mặc âu phục, mái tóc đã điểm bạc, gương mặt phờ phạc, đứng đối diện bàn làm việc. Ánh mắt Ji Wook nhìn ông ta rất lạnh nhạt, giọng điệu thản nhiên: “Với cương vị là tổng giám đốc… tôi nghĩ ông phải thông minh hơn chứ, tổng giám đốc Han?”

Ông Han Rae Sun nhìn anh, cố tỏ ra trấn tĩnh, giọng nhẹ nhàng thuyết phục: “Giám đốc Kim à! Người giỏi tính toán như cậu… chẳng lẽ không nhận ra đây là cơ hội làm ăn lớn hay sao?”

Khóe môi Ji Wook khẽ câu lên nụ cười nhàn nhạt như có như không: “Cơ hội lớn nên tổng giám đốc Han phải đến cầu tôi?” Ánh mắt anh liếc nhanh thấy bàn tay ông Han đang dần siết chặt lại. Anh rũ mi che đi tính toán nơi đáy mắt, bên tai anh nghe tiếng của ông Han nói: “Tôi đích thân đến đây là vì tôi xem trọng tài năng của cậu.

Ji Wook hỏi lại: “Xem trọng?” Anh cười lạnh, nâng mắt thẳng tắp nhìn ông ta, nói tiếp: “Tôi cần sao?”

Nét mặt ông Han chợt đanh lại nhưng vẫn hạ nhẹ giọng xuống: “Thật ra… tôi hi vọng cậu sẽ đầu tư vào dự án này.

Trên mặt Ji Wook không có chút biểu cảm dư thừa nào: “Tài chính không đủ, đã lâm vào bế tắc?”

Gương mặt ông Han thoáng biến sắc nhưng ông vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh: “Đó chỉ là lời đồn thổi mà thôi.

Ánh mắt Ji Wook sắc bén nhìn thẳng trực diện vào ông ta trong giây lát: “Ông ở đây khác nào tự khẳng định.

”, anh ngừng một chút, nói to: “Tiễn khách!

Ông Han bàng hoàng không tin được mà nhìn anh.

Cửa phòng mở ra, trợ lý Oh Man Sik đứng nghiêm bên mép cửa. Ông Han ngoảnh mặt trông thấy hắn, rồi ông quay lại nhìn Ji Wook, khẩn trương nói: “Dự án quá lớn nên tôi cần cậu giúp.

Ji Wook nhìn ông mà hờ hững đáp lại: “Tôi không hứng thú, nhưng...

. có thể cho ông một lời khuyên.

Sắc mặt ông Han tái đi, giọng run run: “Tôi đến gặp cậu không phải để nhận lời khuyên.

Ji Wook điềm nhiên liếc mắt nhìn xuống chồng tài liệu ở bên góc trái bàn, đưa tay cầm lấy một tập trên cùng lên để trước mặt, không kiên nhẫn cất tiếng: “Tiễn khách!

Trợ lý Oh Man Sik nhanh nhẹn bước vào đứng trước mặt ông Han Rae Sun cúi chào ông rồi đứng thẳng người, đưa tay về phía cửa, cung kính nói: “Tổng giám đốc Han, xin mời!

Ông Han khẽ thở dài, liếc sang hắn, rồi ông quay lại nhìn Ji Wook kiên trì thuyết phục: “Tôi hi vọng giám đốc Kim sẽ suy nghĩ lại, tạo cơ hội cho đôi bên cùng hợp tác.

” Ông ta thấy anh không nhìn đến mình liền chậm chạp xoay người bước về phía cửa phòng.

Trợ lý Oh Man Sik đi theo sau ông ta.

Ji Wook không ngẩng lên, vẫn chăm chú vào tập tài liệu trên bàn.

Cánh cửa phòng làm việc nhẹ nhàng khép lại.

****

Viện Hải Dương Học Nha Trang, Việt Nam. Trong phòng trưng bày mẫu vật lớn. Trên tường bốn phía treo những bức tranh, ảnh chụp những loài sinh vật biển. Chính giữa căn phòng trưng bày bộ xương cá voi khổng lồ được để trên bục hình chiếc thuyền.

Tuấn Hào và Khánh Băng đi loanh quanh tham quan một hồi, cả hai dừng lại chỗ bộ xương cá voi săm soi. Tuấn Hào chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi một vòng quanh bộ xương cá voi, ánh mắt chăm chú ngắm nghía. Khánh Băng đứng ở phía đầu bộ xương cá chăm chú đọc bảng chú thích bên dưới bộ xương, săm soi từng góc cạnh. Tuấn Hào đi từ từ đến gần chỗ Khánh Băng đang đứng, mắt vẫn nhìn không rời bộ xương cá, cất tiếng hỏi cô: “Cô có phát hiện ra điều gì không?”

Khánh Băng ngạc nhiên quay sang nhìn anh, hỏi lại: “Phát hiện ra điều gì, tức là gì?”

Tuấn Hào nheo mắt, ra vẻ bí hiểm: “Vì sao nó lại chết?”

Khánh Băng chớp chớp mắt ngơ ngác: “Hả?”

Tuấn Hào lắc đầu, tay chỉ trỏ vào bộ xương cá, chậm rãi nói: “Theo như mấy bộ phim hình sự khi phát hiện ra xương người thì họ thường đem đi khám nghiệm, giám định, điều tra người đó chết vì nguyên nhân gì. Tôi cũng đã quan sát bộ xương cá rất kỹ. Theo tôi nghĩ, có ba lý do dẫn đến việc nó bị chết.

Khánh Băng liếc mắt nhìn anh, lầm bầm bằng tiếng Việt: “Cái khỉ gì nữa đây?”

Tuấn Hào chỉ vào phần hàm của bộ xương cá, cất giọng hùng hồn: “Cô nhìn đi! Xương hàm mở to ra, khả năng con cá này gặp phải vật cản vừa dài vừa lớn, vùng vẫy mãi mà không thể lấy ra được. Qua thời gian nó đã bị hoại tử mà chết.

Khánh Băng tròn mắt nhìn anh, miệng há ra kinh ngạc: “Hả?”

Tuấn Hào đi tới, tay chỉ vào phần bụng bộ xương cá, giọng trở nên bí hiểm: “Hoặc giả… là vì bảo vệ đàn con cháu khỏi lũ cá mập trắng trưởng thành đang tấn công nên đã anh dũng hi sinh.

Khánh Băng ngơ ngác há hốc miệng, chớp chớp hàng mi nhìn anh.

Tuấn Hào đứng lặng nhìn bộ xương cá voi, trầm ngâm một lúc rồi mới cất giọng trầm thấp, nói: “Nhưng khả năng lớn nhất… nó là một con cá voi đầy quyền lực. Cho dù là cá mập hung dữ đến đâu, chỉ cần cản đường thì nó sẽ giết ngay.

Khánh Băng đứng bên cạnh anh, khoanh tay trước ngực, khẽ thở dài, tròn mắt nhìn anh chăm chú lắng nghe.

Tuấn Hào khẽ mỉm cười, giọng điệu trở nên sâu lắng: “Do quá tàn bạo nên nó bị những con cá mập hung dữ hợp lực lại cấu xé. Cũng có khi nó không chịu nổi cuộc sống cô đơn nên sinh bệnh mà chết hoặc giả nó tạo nên vỏ bọc quyền lực chỉ để bảo vệ bản thân mình cho đến lúc cạn kiệt sức lực mà chết đi.

Khánh Băng đưa ngón tay cái lên trước mặt anh, gật gật đầu.

Tuấn Hào liếc mắt nhìn cô,  ngơ ngác hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Khánh Băng ra vẻ tán thưởng: “Anh diễn sâu quá đấy! Tôi không biết đằng sau bộ xương cá này là cả một câu chuyện dài ly kỳ như vậy.

” Cô đi đến đằng trước, chỉ tay xuống tấm bảng dưới bục, nói tiếp: “Con cá này đã có niên đại 200 năm rồi đấy. Người ta không ghi nguyên nhân vì sao nó chết nhưng biết đâu chừng một trong những câu chuyện của anh là có thật.

Tuấn Hào nhoẻn miệng cười tươi quyến rũ, giọng điệu tự tin: “Cô không biết chứ.

.

. bạn bè tôi vẫn nói tôi là thiên tài bẩm sinh.

Khánh Băng trề môi ghét bỏ, cho anh một ánh mắt xem thường, xoay lưng vừa bước đi vừa nói: “Haiz… thiên tài gì mà chẳng phát hiện ra được yếu tố tạo nên quyền lực đó là do bản tính, môi trường sống và hoàn cảnh gia đình chứ?”

Tuấn Hào đột nhiên đứng lặng ngây người. Ký ức bỏ quên ùa về. Hình ảnh căn phòng lớn, nội thất trang trí sang trọng tiện nghi… 20 năm trước như hiện ra trước mắt anh.

Bà Park Min Young ngồi bắt chéo chân trên ghế salon lớn đặt giữa căn phòng, đeo kính, tay cầm tờ báo thản nhiên đọc. Phía sau bà ta, ông Kim Sang Hun, bố của Kim Ji Hyun, lúc này tầm 42 tuổi, mặc âu phục lịch lãm, tay cầm roi da, vẻ mặt hung dữ nhìn trừng trừng xuống cậu bé nằm co ro dưới nền nhà, quát to tiếng: “Chỉ cần mày chảy một giọt nước mắt nào thì tao sẽ giết mày.

Bên góc phải có hai cậu bé, đứa lớn tầm 14 tuổi và đứa nhỏ tầm 6 tuổi, ăn mặc đẹp đẽ đang quỳ gối, hai bàn tay chắp lại cầu xin, nước mắt đầm đìa trên gương mặt, cùng đồng thanh nói: “Bố ơi! Bố ơi! Xin đừng đánh nữa… Bố ơi!

.

.

.

Phía sau lưng ông Kim Sang Hun, ngay cánh cửa khép hờ, bà Song Ji Won đứng nép người sát cửa nhìn vào cậu bé nằm dưới sàn, nước mắt bà tuôn rơi lã chã không ngừng trên mặt, bàn tay bụm miệng ngăn tiếng khóc nấc nghẹn ngào phát ra…

Tuấn Hào đứng thẫn thờ người trầm tư. Chợt tiếng của Khánh Băng gọi to đánh bay đi hồi tưởng đau thương trong lòng anh: “Không đi à? Bận suy nghĩ ra thêm vài câu chuyện nữa hả?”

Tuấn Hào giật mình, quay ra sau thì thấy cô đứng trước ngưỡng cửa đợi mình: “À, ừ.

.

. đi ngay đây.

” Anh xoay người cất bước đuổi theo.

Đến Thủy Cung, Tuấn Hào và Khánh Băng chậm rãi bước trên lối đi dưới thủy cung nuôi sinh vật biển trong dòng người tham quan ngắm cảnh. Bỗng hai người dừng lại đứng sát vào bể kính ngắm nghía từng đàn cá bơi trong bể.

Tuấn Hào ghé mặt sát vào mặt kính của bể săm soi rồi đột nhiên hỏi: “Trong bể này có nàng tiên cá không nhỉ?”

Khánh Băng quay sang phía anh, nhăn mặt: “Anh là nhà văn hay nhà thám hiểm?”

Tuấn Hào nghiêng đầu, kề môi gần sát tai cô nói nhỏ: “Ở Hàn Quốc cũng có… đẹp hơn đây rất nhiều nhưng tìm mãi mà chẳng thấy nàng tiên cá đâu. Không biết ở đây thì sao?”

Cô liếc sang anh, vờ  như khen ngợi: “Không ngờ trí tưởng tượng của anh lại phong phú đến vậy.

” Cô nhíu mày nhìn vào đàn cá bơi trong bể, giọng xuýt xoa nói tiếp: “Ở đây… đúng là có nàng tiên cá đấy.

Tuấn Hào ngạc nhiên, ghé mặt sát bể kính, đảo mắt nhìn quanh: “Có sao?”

Khánh Băng gật đầu nhè nhẹ, đưa ngón tay chỉ vào bể kính: “Nếu anh chịu nhảy vào trong đó… tôi sẽ miễn cưỡng gọi anh một tiếng là.

.

. nàng tiên cá.

” Cô lườm anh một cái, xoay lưng ung dung bước đi.

Tuấn Hào đứng sững một lát, rồi quay lại nhìn theo Khánh Băng trân trân, không tin được mà nói: “Cô dám… xem tôi là loại lưỡng tính?”