Là Duyên Cũng Là Mệnh

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Cap - A
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 982
Đánh giá:                        
Hiện Đại
     
     

Nhà trẻ mồ côi tại Nha Trang. Khuôn viên nhà trẻ rộng lớn nằm trong bãi đất trống, bao phủ bởi hàng cây xanh cao vút và những bụi cây hoa nhỏ, cách một đoạn là ngôi nhà cấp 4 khá rộng rãi. Trong sân, những đứa trẻ lớn nhỏ khoảng từ 3 tuổi đến 8 tuổi đang rượt đuổi nô đùa với nhau. Tiếng cười khúc khích vang lên.

Tuấn Hào và Khánh Băng đứng dưới bóng râm tán cây xanh cùng một người phụ nữ tên Hoa, 50 tuổi, gương mặt hiền hậu, mái tóc điểm hoa râm được búi gọn, là dì của Khánh Băng. Bọn họ cùng nhìn lũ trẻ đang chơi đùa.

Dì Hoa nói: “Con xem… lúc nào lũ trẻ không đến lớp thì lười biếng dọn dẹp sách vở, chạy loạn như vậy đấy. Thật vất vả! Lũ trẻ này không biết khi nào mới lớn khôn.

Khánh Băng cười tươi, cất giọng nũng nịu: “Dì Hoa! Dì lúc nào gặp con hay mẹ con đều luôn than thở như vậy, con nghe muốn đầy lỗ tai rồi đây này. Ngay từ đầu dì nhất quyết tạo lập ngôi nhà này, vậy nên dì có mệt, có than thở thì con cũng đành chịu thôi.

Dì Hoa lườm Khánh Băng, đưa ngón tay kí nhẹ lên trán cô.

Khánh Băng đưa tay xoa xoa trán, nhoẻn miệng cười tươi.

Tuấn Hào đứng bên cạnh Khánh Băng ngơ ngác nhìn cô và dì Hoa, tuy anh không rõ họ đang nói những gì nhưng anh thấy thần sắc cả hai vô cùng thoải mái nên cũng mỉm cười.

Một lát sau, dì Hoa đưa hai người vào bên trong khu phòng trẻ. Căn phòng khá rộng rãi, chiếc giường lớn đặt sát vách tường, những đứa trẻ đang nằm ngủ trên đó. Chính giữa phòng để mấy chiếc nôi bằng gỗ xếp cạnh nhau.

Dì Hoa đứng cạnh một người phụ nữ khá trẻ đang ngồi trên chiếc ghế, một tay ôm đứa trẻ vào lòng, một tay cầm bình sữa đầy cẩn thận cho đứa trẻ bú sữa.

Tuấn Hào đang bế một đứa khoảng gần 1 tuổi đang cựa quậy trong lòng, bộ dáng vất vả. Anh đung đưa di chuyển đôi chân đi tới đi lui. Bàn tay của anh trên mông bé khẽ vỗ về, miệng mỉm cười âu yếm thì thầm với đứa trẻ bằng tiếng Hàn: “Bảo bối à, ngoan một chút nha! Chú không biết bế đâu, lắc lư sẽ rơi đấy. Ngoan… ngoan… ngoan nhé!

” Đứa trẻ nằm trong vòng tay anh, nhoẻn miệng cười toe toét.

Khánh Băng đi tới đứng cạnh bên dì Hoa, cả hai nhìn anh, cùng mỉm cười. Dì Hoa nghiêng đầu nhỏ giọng dò hỏi cô: “Này! Rốt cuộc thanh niên đẹp trai kia với con có quan hệ như thế nào? Dì hứa sẽ không tiết lộ với ba mẹ con.

Người phụ nữ khác ngồi trên ghế bên cạnh dì Hoa vẫn cúi nhìn đứa bé nằm trong vòng tay, cất tiếng trêu đùa: “Ái chà! Bé Băng nhà chị cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Chàng trai này đương nhiên là người yêu rồi, đúng không bé Băng?”

Khánh Băng liếc mắt nhìn sang dì Hoa và người phụ nữ, phụng phịu: “Hai người đừng có kẻ tung người hứng như vậy. Con và anh ta chỉ là bạn, anh ấy muốn đi tham quan nên con tiện thể dẫn đường thôi.

Dì Hoa đưa ánh mắt như hiểu rõ hết mà nhìn Khánh Băng, trêu chọc cô: “Vậy sao? Tiếc thật! Cậu ta dù cao hơn con khá nhiều nhưng nếu lấy cậu ấy… đảm bảo đứa con của con sau này sẽ có chút hi vọng thay đổi ngoại hình.

Khánh Băng hờn dỗi, nói to: “Dì…”

Tuấn Hào giật mình, quay sang nhìn Khánh Băng, ngơ ngác hỏi bằng tiếng Hàn: “Gì vậy?”

Khánh Băng có chút ngượng ngùng xấu hổ trừng anh, bĩu môi, đáp lời: “Không phải việc của anh.

” Cô ngượng ngùng ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Tuấn Hào sửng sốt ngây ngốc nhìn Khánh Băng trong giây lát, mắt anh đảo sang dì Hoa thấy bà đang liếc nhìn Khánh Băng mỉm cười tủm tỉm. Anh thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài, tiếp tục cúi mặt xuống cười đùa với đứa bé đang ôm trong vòng tay.

Chợt vẻ mặt dì Hoa trở nên nghiêm túc và hiện sự lo lắng, giọng điệu rõ ràng nhấn mạnh từng câu: “Khánh Băng! Mấy hôm nay nghe đài báo sắp có bão lớn, con về nhà chuyển lời của dì nói với bố mẹ và người thân xem lại nhà cửa cho cẩn thận. Cơn bão này nghe nói là bão mạnh, tâm bão lại xoáy vào giữa Khánh Hòa và Phú Yên, dì nghe mà run.

Nét mặt Khánh Băng cũng trở nên căng chặt: “Vâng! Con cũng có xem tin tức nhưng con hi vọng khi chưa vào đất liền bão sẽ suy yếu thành áp thấp.

Dì Hoa đầy lo âu, nói: “Trên đời này đâu phải lúc nào cũng may mắn như thế.

Đêm đến, bên ngoài khu vườn. Ánh trăng tròn cùng những vì sao lấp lánh trên cao giữa bầu trời đêm soi sáng cả khu vườn yên tĩnh. Khánh Băng và Tuấn Hào ngồi cạnh nhau dưới gốc cây mận lớn được trồng trên mô đất cao, cùng ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao.

Tuấn Hào ngập ngừng hỏi: “Dì của cô… dì ấy không có gia đình?”

Khánh Băng: “Dì ấy hiện tại không phải đang sống trong gia đình mình đó sao?”

Tuấn Hào: “Không phải ý đó…”

Khánh Băng cúi đầu, chậm rãi nói: “Dì ấy… ngày còn trẻ cũng có người yêu thương. Người đó là bộ đội nhưng...

.

”, giọng điệu cô mang đầy tiếc nuối: “… đã hi sinh.

Tuấn Hào như ngẩn ra, nét mặt thoáng hiện lên sự bàng hoàng.

Tiếng của Khánh Băng vang vang trong khu vườn yên tĩnh: “Thế rồi từ ấy, dì không muốn kết hôn nữa, dần dà thích nhận nuôi trẻ mồ côi…” Bỗng cô ngừng nói, ngẩng đầu lên nhìn Tuấn Hào. Hai người đối mắt nhìn nhau. Cô nhoẻn miệng cười, nói tiếp: “Ông tôi ban đầu phản đối kịch liệt nhưng dì ấy nhất quyết đi theo con đường của mình. Dì đem số tiền tích góp được trong nhiều năm mua căn nhà nhỏ trên quê hương của người mình yêu sau đó thu nhận trẻ mồ côi về nuôi. Với dì…”, cô ngừng nói, xoay đầu, đảo mắt nhìn quang cảnh xung quanh khu vườn.

Tiếng của cô vang vang giữa trong không gian: “…nơi đây chính là gia đình.

Tuấn Hào rũ mi im lặng, như có điều suy nghĩ. Một hồi sau, anh mới cất tiếng: “Nhưng chỉ có một mình sẽ rất vất vả.

Khánh Băng mỉm cười, gật đầu nhẹ nói: “Ông tôi thật ra vẫn âm thầm vận động bạn bè người thân giúp đỡ tài trợ. Chỉ có điều.

.

. ông không muốn cho dì biết.

” Cô ngừng nói, thở dài một hơi, đảo mắt nhìn về phía ngôi nhà.

Tiếng của cô vang lên đều đều: “Ông tôi là thế, rõ là yêu thương nhưng lại giấu nhẹm trong lòng. Dì tôi bởi nghĩ ông vẫn còn giận nên không dám về nhưng mỗi khi có cơ hội về nhà, dì luôn đứng một góc dõi theo ông. Tôi đã từng hỏi dì, liệu có đủ khả năng nuôi hết bọn trẻ không? Dì bảo trên đời này không có việc gì là không thể, chỉ là bản thân có quyết tâm hay không.

” Cô ngẩng đầu nhìn Tuấn Hào, mỉm cười, ẩn ý nói: “Với dì, dù chỉ còn 1% hi vọng dì vẫn sẽ không buông tay. Đôi khi dám đối mặt cũng không phải là điều không tốt, nếu việc đó xứng đáng.

Tuấn Hào im lặng, cúi mặt xuống, trầm ngâm một lúc.

Trong phòng trẻ lúc này, Dì Hoa ngồi bên chiếc nôi, bàn tay bà nhẹ đưa nôi vỗ về cho đứa bé đang nằm ngủ. Ánh mắt bà nhìn đứa bé từ ái, trên môi nở nụ cười hiền hòa.

Bên ngoài khu vườn. Im ắng lạ thường. Bỗng Khánh Băng cất tiếng khẽ khàng gọi: “Tuấn Hào!

Tuấn Hào sửng sốt ngẩng lên nhìn cô.

Cả hai cùng nhìn nhau một lúc lâu…

Khánh Băng ngửa mặt nhìn lên bầu trời, khẽ thì thầm: “Không có gì.

Tuấn Hào vẫn nhìn cô không rời mắt.

Khánh Băng im lặng, thầm nghĩ trong lòng: “Ngày anh rời đi có thể nào cho tôi biết hay không, Tuấn Hào?”

Từ phía xa, hình dáng hai người ngồi bên nhau dưới gốc cây lọt thỏm giữa khu vườn rộng. Dưới ánh trăng trên bầu trời rọi sáng, bóng hai người đổ dài trên nền đất.