Là Duyên Cũng Là Mệnh

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Cap - A
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,024
Đánh giá:                        
Hiện Đại
     
     

Tại tập đoàn AP, Hàn Quốc.

Trong căn phòng làm việc rộng rãi, yên tĩnh. Lúc này, bà Park Min Young ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt nghiêm nghị. Trên bàn có để chiếc máy tính, tài liệu xếp ngay ngắn cùng tấm bảng đề chữ: Chủ tịch HĐQT Park Min Young.

Trước mặt bà, một người phụ nữ mặc âu phục, đeo thẻ nhân viên: “Thư ký Yang Ok Jung”, đang đứng cúi đầu, thưa chuyện: “Chủ tịch! Số tiền mà cậu Ji Hyun rút ra đã quyên góp cho một nhà trẻ mồ côi là ở Nha Trang, Việt Nam. Đội trưởng Hong đang theo sát cậu Ji Hyun, dự tính sẽ bắt được cậu ấy nhanh thôi ạ. Có điều…”

Bà Park Min Young thấy thái độ ngập ngừng của cô ta thì nhíu mày, hỏi: “Điều gì?”

Jang Ok Jung lúng túng, phân vân nghĩ ngợi trong giây lát rồi ngập ngừng nói: “Cậu ấy… hình như không đi một mình mà đi cùng một cô gái.

Bà Park ngạc nhiên, hỏi: “Cô gái sao?”

Jang Ok Jung gật đầu: “Vâng! Đội trưởng Hong nghĩ vậy, chứ chưa có gì chắc chắn ạ.

Nét mặt bà Park nghiêm nghị, giọng điệu lạnh nhạt: “Được rồi! Cũng chẳng quan trọng. Hãy nói với Hong Won Sub làm việc cho xứng đáng với đồng lương mà mình nhận đi, quá chậm trễ rồi đấy.

Jang Ok Jung: “Vâng, chủ tịch!

****

Ở Việt Nam, trong một chiếc xe khách đang chạy trên cung đường đèo vào buổi tối. Tuấn Hào ngồi ghế sát bên cửa kính ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài một lúc thì quay sang nhìn Khánh Băng đang ngồi bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây? Sao không đợi sáng mai đi mà nhất thiết phải là bây giờ?”

Khánh Băng nhìn anh, mỉm cười: “Về quê tôi.

Tuấn Hào lại hỏi: “Nhưng sao không đi ban ngày?”

Nét mặt Khánh Băng hiện vẻ lo âu, cô nói: “Ông tôi đang ốm nặng. Tôi rất lo vậy nên nôn nóng.

Tuấn Hào im lặng, như đã thấu hiểu liền gật đầu.

****

Tại một khách sạn sang trọng ở Mỹ. Trong căn phòng lớn bài trí nội thất tinh tế tao nhã. Tiếng Shin Hana nũng nịu phát ra, nói bằng tiếng Hàn: “Mẹ! Con không muốn kết hôn với anh ta. Tập đoàn AP có gì ghê gớm đâu. Con chỉ muốn kết hôn với người con yêu thôi...

.

”, giọng nói chợt ngừng lại một lúc sau đó gắt gỏng phản đối: “Mẹ!

… mẹ phải nói có lý một chút chứ. Nếu vậy con sẽ ở lại New York tìm cho ra anh ta, sau đó hủy bỏ hôn ước… Con không biết! Mặc kệ… con cúp máy đây!

Lúc này, Hana mặc bộ đồ ngủ, nằm sấp trên giường, úp mặt vào gối. Nét mặt cáu bẳn, cô bực bội vung tay ném mạnh chiếc điện thoại cầm trong tay sang một bên, gào lên: “Sao không ai chịu để tôi yên? Tôi không muốn lấy chồng! Kim Ji Hyun đáng ghét! Anh là đồ chết dẫm!

” Cô chợt nhớ đến cảnh gặp Fred ở hồ nước. Fred lúc đó cười ngạo nghễ, chụp lấy đồng xu ước nguyện của cô rồi giữ luôn trong tay.

Hana ngồi bật dậy, vẻ mặt hung dữ, nói to: “Cái tên điên đó… nếu mình gặp lại hắn thì mình sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết.

Ở ngoài sân vườn tại nhà của Fred. Tiếng hắt hơi của anh vang lên.

Dưới bóng râm của cây cổ thụ, Fred và cô bạn gái cùng ngồi trên tấm khăn to trải trên thảm cỏ xanh. Trên tấm khăn có để vài món ăn điểm tâm và chai rượu.

Cô gái nhìn Fred, lo lắng hỏi: “Anh ổn chứ?”

Fred cầm khăn giấy khịt mũi, lắc đầu: “Không sao! Anh ổn.

Nét mặt cô gái giãn ra, cô mỉm cười: “Không sao là tốt rồi.

Fred để khăn giấy xuống, tay nâng ly rượu lên, ánh mắt nhu tình, môi nở nụ cười tươi, mời cô gái: “Chỉ là một cái hắt hơi thôi, không nên vì nó phá hỏng buổi hẹn hò lãng mạn của chúng ta. Nào! Uống rượu.

Cô gái thích ý, đưa tay nâng ly rượu lên chạm vào ly anh, tiếng chạm ly trong trẻo khẽ vang. Hai người cùng uống, ánh mắt cả hai nhìn nhau, trong mắt đầy tính xâm lược câu dẫn lẫn nhau. Đột nhiên cả hai từ từ chồm người tới, mặt kề sát mặt, môi sát môi hôn nhau. Bất ngờ Fred hắt hơi một cái vào mặt cô gái. Anh sửng sốt khi nhìn thấy cô gái nhăn mặt nhắm mắt lại. Anh hoảng hồn đưa tay che miệng, vừa nói vừa lùi người lại ra xa cô gái: “Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi rất tiếc…”

Cô gái mở mắt ra trừng Fred, vươn tay rút khăn giấy trong hộp lau mặt, rồi ném sang một bên. Chợt cô vung tay lên tát mạnh vào một bên má của Fred, tức giận quát: “Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Đồ bất lịch sự!

” Cô đứng dậy, xoay lưng bỏ đi.

Fred ngồi tần ngần nhìn theo cô gái, đưa tay xoa xoa bên má vừa bị tát.

Ở Việt Nam, lúc này, tại căn nhà một tầng lầu xây kiểu cách nằm trong con hẻm nhỏ. Những chậu hoa lan trổ hoa đủ màu sắc treo rải rác lủng lẳng trên giá cao trước sân. Ở khoảng sân vườn nhỏ phía sau nhà, trồng một hai cây cao tỏa bóng râm, bên cạnh là cây sào dùng để phơi đồ. Bà Tâm với mái tóc búi tròn gọn gàng, mặc trang phục giản dị, đứng bên cây sào, lúi húi khom người lấy quần áo ướt trong chiếc thau móc lên phơi. Bà vừa cầm chiếc áo lên thì thình lình một đôi cánh tay từ đằng sau lưng vòng qua người bà ôm chặt làm bà giật mình kinh hãi, thả chiếc áo rơi xuống thau đồ, hét to: “Á…á…"

Tiếng của Khánh Băng vui vẻ cất lên: “Mẹ… mẹ… là con, Khánh Băng!

” Trên bả vai bà Tâm xuất hiện thêm cái đầu với mái tóc rối, bà bàng hoàng liếc mắt nhìn.

Khánh Băng nhắm nghiền mắt ôm chặt bà Tâm, thỏ thẻ: “Mẹ! Con về rồi.

Bà Tâm đứng lặng một lúc, trong ánh mắt là sự vui mừng. Bà nâng tay lên đánh nhẹ lên tay Khánh Băng, thấp giọng mắng: “Con bé này! Con định hù mẹ chết sớm hả?”

Khánh Băng ngẩng đầu lên nhìn bà, nũng nịu nói: “Mẹ! Con chỉ định chọc ghẹo mẹ chút thôi. Mẹ đừng giận mà.

Bà Tâm hất tay cô ra, nhăn mặt: “Kiểu đùa của con làm cho ngài Diêm Vương đang yên ổn bỗng bận rộn đấy.

Khánh Băng mỉm cười, buông bà Tâm ra.

Bà Tâm cúi xuống lấy chiếc áo trong thau lên, giũ giũ, treo vào móc rồi mắc lên cây sào.

Khánh Băng đứng sau lưng bà Tâm, thấy bà không để ý tới mình thì phụng phịu mặt, nhõng nhẽo gọi: “Mẹ!

Bà Tâm xoay người lại đứng đối diện Khánh Băng, nét mặt và ánh mắt dịu hiền nhìn cô. Đột nhiên bà vươn tay đánh mạnh một cái vào mông cô, trìu mến nói: “Ôi! Con gái tôi lớn rồi mà còn như đứa con nít này.

Khánh Băng nhăn nhó, đưa tay xoa mông, hờn dỗi nói: “Mẹ! Đau lắm đấy.

Ánh mắt bà từ ái nhìn cô, mỉm cười, dịu dàng nói: “Con vào phòng nghỉ ngơi đi. Mẹ phơi đồ xong rồi ra chợ mua gì ngon ngon nấu cho con ăn, sau đó cùng qua thăm ông. Ông con may mà sức khỏe cũng tốt hơn rồi. Ông cứ nhắc con mãi.

Khánh Băng gật đầu: “Vâng! Con biết rồi, con cũng nhớ ông lắm.

Bà vươn tay tới vỗ nhẹ lên lưng Khánh Băng, cười hiền hòa: “Được rồi! Đi đi con.

Khánh Băng trở về phòng của mình, nơi cô đã sống suốt cả thời tuổi thơ. Đôi mắt cô hoài niệm ngắm nhìn một lượt khắp căn phòng. Bộ bàn ghế học tập đặt cạnh tường, kệ sách, chiếc giường nhỏ, một chiếc tủ quần áo âm tường.

.

. và trên tường treo một loạt khung ảnh của cô chụp cùng với ba mẹ.

Khánh Băng bước tới đứng trước bàn học, vươn tay cầm khung ảnh cô chụp cùng ba mẹ để trên bàn lên nhìn ngắm một lúc. Cô mỉm cười, nét mặt tràn đầy hạnh phúc.

Khánh Băng bước tới chiếc giường, đưa bàn tay tới chạm lên, vuốt nhẹ nhàng, rồi cô thả lỏng người nằm xuống, hai tay ngang, nhắm mắt lại, nhoẻn miệng cười, nét mặt mang theo vẻ tận hưởng sự thoải mái.