Là Duyên Cũng Là Mệnh

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Cap - A
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,031
Đánh giá:                        
Hiện Đại
     
     

Trong căn phòng của một khách sạn sang trọng. Tuấn Hào nằm ngủ trên chiếc giường trải drap trắng tinh, vùi người trong chăn, xung quanh gối vứt ngổn ngang.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Tuấn Hào mắt nhắm mắt mở đưa tay mò mẫm trên giường tìm kiếm. Tay anh thò vào gối nằm kê dưới đầu rút điện thoại ra đặt lên tai để nghe, mắt vẫn nhắm nghiền, cất giọng ngái ngủ: “Nghe đây!

Tiếng của Fred phát ra từ điện thoại: “Ngủ?”

“Ừ.

“Vật cậu cần, tớ đã lấy… nhưng…”

Tuấn Hào chậm chạp mở mắt ra, ngắt lời hắn: “Đã xem?”

“Sao phải cất kĩ thế?”

“Một công ty của 10 năm trước...

.

“Sao phải lưu tâm? Quan trọng đến vậy?”

“Ừm, anh tớ.

.

. Kim Ji Wook.

.

. anh ấy có liên quan.

“Nếu một mực bỏ trốn sao phải để tâm? Hơn nữa chuyện mà anh cậu đã xuống tay muốn tìm dấu vết, cậu nghĩ dễ à? Huống hồ quá khứ đã qua, tìm hiểu có ích gì. Chung quy cậu không thể chống lại người thân của mình.

Tuấn Hào nghĩ suy một chốc lại nói: “Tớ chỉ muốn biết 10 năm trước… rốt cuộc công ty đó đã có biến cố gì. Cũng là tìm cho mình một lý do để không phải thống hận anh trai, sự tàn bạo của anh ấy chỉ là ngẫu nhiên.

Cả hai ngừng nói. Không gian lại trở nên lặng yên…

Một lát sau, tiếng của Fred phát ra: “Anh ta sẽ không vì cậu là em mà để tâm. Người đó… cậu hãy tránh xa một chút.

Tuấn Hào khẳng định: “Sẽ không!

“Cậu tự tin?”

“Giúp tớ tìm cậu bé đó trước anh tớ.

“Tớ không giúp cậu.

Tuấn Hào mỉm cười, với vẻ tự tin: “Cậu sẽ giúp.

Fred hừ một tiếng: “Cậu đừng ra vẻ như thế.

Tuấn Hào có chút âu lo: “Người đó… nếu không tìm ra, sẽ là một mối họa.

“Anh của cậu không làm hại người ta là may lắm rồi. Ai có thể có cơ hội gây nguy hiểm cho anh ta?”

Tuấn Hào buông tiếng thở dài, giọng điệu mang vẻ bất đắc dĩ: “Fred à! Thù hận cũng là một loại động lực khiến con người ta sinh tồn mạnh mẽ nhất, cũng trở nên nguy hiểm nhất… Nhất là đối với một đứa trẻ, trong một đêm… mất đi 7 người thân.

“Nói như vậy… cậu đã có quyết định?”

Tuấn Hào ngập ngừng: “Tớ có muốn trốn cũng không thoát. Đối đầu cũng không phải là điều tệ nhất. Chỉ là…” Anh khẽ thở dài, bỏ lửng câu nói, im lặng.

“Phát sinh chuyện gì rồi?”

Ánh mắt Tuấn Hào đượm vẻ phân vân, anh nói: “Chuyện riêng thôi! Tớ sẽ ổn thỏa mọi việc.

“Ok! Nếu đã thông suốt… vậy tranh thủ thời gian còn lại buông thả một chút.

“Tớ cũng đang có ý định.

” Anh tắt máy, buông điện thoại xuống giường. Đôi mắt anh mở to nhìn vào khoảng không vô định, trầm ngâm nghĩ ngợi: “Người đó… Tớ phải làm sao? Liệu có thể…” Anh lắc đầu, nhếch môi mỉm cười tự chế giễu mình rồi trở mình nằm nghiêng người, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đường phố Tuy Hòa đông đúc tấp nập về đêm. Các quán ăn vỉa hè trên các con phố náo nhiệt khách qua đường.

Khánh Băng và Tuấn Hào cùng nhau đi tản bộ trên vỉa hè qua các ngả đường, ngắm nghía phố phường. Tuấn Hào ngó nghiêng nhìn các hàng quán ven đường, thắc mắc: “Sao các quán ăn phải dọn sát sâu vào bên trong lề đường vậy?”

Khánh Băng nhìn theo anh, đáp lại: “Mặc dù là quán ăn vỉa hè nhưng họ chịu giám sát của phòng ban quản lý đô thị nên phải chừa lối cho người đi bộ chứ.

Tuấn Hào gật đầu: “Ra vậy.

Đột nhiên Khánh Băng đứng lại, quay sang nhìn anh. Anh sửng sốt, nghi hoặc nhìn cô.

Khánh Băng lí lắc nâng khuỷu tay huých nhẹ vào tay anh, hỏi: “Này! Có muốn ăn thử không?”

Tuấnn Hào liếc mắt sang mấy hàng quán, lắc đầu từ chối: “Cô luôn lợi dụng tình huống tìm cơ hội chế nhạo tôi?”

Khánh Băng cho anh một ánh mắt xem thường: “Không đâu! Những món này hoàn toàn dễ ăn.

Tuấn Hào liếc nhìn cô đầy ý đề phòng: “Thận trọng vẫn hơn.

” Rồi anh cất bước đi trước.

Khánh Băng ngây ra nhìn theo anh. Chợt ánh mắt cô hiện vẻ tinh quái. Cô chạy theo anh, vươn tay tới cầm cánh tay anh kéo lại.

Tuấn Hào thoáng bất ngờ quay sang nhìn cô với vẻ khó hiểu. Anh bị cô kéo đi vào một quán bún bán trên vỉa hè.

Trong quán ăn tấp nập khách ngồi ăn. Bóng dáng hai người lẫn vào trong đám đông ngồi trong quán.

****

Lúc này tại Hàn Quốc. Trong văn phòng ở công ty AP. Ji Wook ngồi sau bàn làm việc, chăm chú xem xét tập tài liệu để trên bàn.

Cánh cửa phòng chợt mở ra. Oh Man Sik đi vào, một tay ôm tài liệu, một tay khép nhẹ cánh cửa phòng lại, rồi hắn đi tới đứng trước bàn làm việc của Ji Wook. Mắt hắn thấy Ji Wook đang cầm bút phê duyệt tập tài liệu để trước mặt. Hắn cúi đầu cung kính: “Giám đốc! Cậu Ji Hyun không còn ở Mỹ nữa. Được biết đội trưởng Hong đang theo sát cậu Ji Hyun. Theo điều tra, cậu ấy đang ở một thành phố nhỏ thuộc miền Trung, Việt Nam.

Tay đang cầm bút của Ji Wook khựng lại, đôi con ngươi cư nhiên bất động.

Oh Man Sik lẳng lặng đứng yên.

Qua một lúc.

.

. Cây bút trong tay Ji Wook lại bắt đầu hoạt động, tiếng của anh cất lên: “Lui xuống đi.

Oh Man Sik cúi đầu, nói: “Vâng.

” Hắn xoay người rời đi.

Ji Wook liếc mắt nhìn bức ảnh của gia đình đặt ở góc trái bàn làm việc. Ánh mắt anh trở nên lạnh băng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh: “Chủ tịch Park! Bà đã thích, cháu cung kính không bằng tuân mệnh.

****

Bãi biển Tuy Hòa chìm vào màn đêm đen kịt. Trăng dần lên cao, bầu trời rực rỡ các vì sao. Dưới ánh trăng tỏa xuống, mặt biển như phủ lớp ánh bạc. Tiếng sóng biển vỗ bờ rì rào hòa cùng tiếng gió thổi.

Bỗng có tiếng va chạm nhè nhẹ hòa cùng tiếng hô lớn đồng thanh của Tuấn Hào và Khánh Băng: “1… 2… 3…!

Tuấn Hào và Khánh Băng ngồi cạnh nhau trên bãi cát. Ánh đèn mờ nhạt của hàng quán ven đường hắt ánh sáng xuống chỗ hai người tranh tối tranh sáng. Cả hai cùng cầm lon nước trong tay mình đưa lên miệng uống một hơi rồi buông xuống.

Phía xa xa, vài đôi tình nhân đi qua đi lại đùa giỡn với sóng biển vỗ bờ cát.

Tuấn Hào chống một tay lên cát, duỗi thẳng chân, ngửa người ra sau, đưa mắt nhìn lon nước cầm trong tay, nói: “Gim Chi! Trong khung cảnh thế này, chúng ta là hai người trưởng thành sao không uống bia hay rượu mà lại uống nước ngọt, thật khó hiểu?”

Khánh Băng nhìn ra biển, hai tay cầm lon nước xoa xoa: “Không phải anh đã từng nói có cảm tình với tôi sao. Vì thế không thể uống.

Tuấn Hào nghẹn họng ngây ra nhìn cô, bối rối: “Chẳng phải đã giải thích chỉ là bạn… Hay cô không tin tưởng vào bản thân mình?”

Khánh Băng quay sang nhìn anh, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Vâng! Thế nhưng… tôi nghĩ mình đối với anh không hẳn chỉ là bạn…”

Tuấn Hào sửng sốt nhìn cô.

Khánh Băng chậm rãi cúi mặt xuống, đưa ngón tay khuấy trên mặt cát, giọng điệu nhẹ nhàng, nói: “Tôi không ngại để anh biết, tôi cũng từng nghĩ rất nhiều, cũng sợ anh xem thường nhưng…” Cô ngẩng đầu lên, biểu tình khẩn trương cùng anh đối mắt: “Nhưng không vì thế mà nhất thiết giấu đi suy nghĩ của mình. Cho dù tôi đối với tình bạn của chúng ta có chút khác biệt thì đã sao. Anh…”, rồi cô cúi đầu xuống, vẻ mặt ảm đạm, nhẹ giọng nói tiếp: “… rốt cuộc cũng sẽ rời đi.

Tuấn Hào im lặng, cúi đầu, trong mắt hiện vẻ mất mát. Bên tai anh nghe tiếng của Khánh Băng nói: “Giữa chúng ta không thể phát sinh loại tình cảm khác, bởi thế nếu chọn lựa giữa im lặng và thành thật thì tôi sẽ chọn thành thật vì không muốn sau này phải vương vấn mãi không buông.

Tuấn Hào sửng sốt ngẩng đầu lên. Trước mắt anh thấy nụ cười thoải mái trên môi của cô. Gương mặt anh ngây ra. Chợt anh cau mày nhăn nhó, càu nhàu: “Nhưng cũng không vì thế mà không cho tôi uống.

Khánh Băng cười tươi, ngoảnh mặt nhìn ra biển: “Tôi sẽ rất ghen tị, vậy nên nước ngọt vẫn hơn.

Tuấn Hào khẽ cười: “Hay thật!

Khánh Băng huých khuỷu tay vào tay Tuấn Hào một cái. Tuấn Hào giả vờ nhăn mặt như bị đau: “Đau đấy!

Khánh Băng trề môi nguýt dài: “Hứ! Làm như con gái ấy, mới có tí xíu.

.

. Ôi trời! Không lẽ anh…” Cô híp mắt nhìn anh với ý trêu đùa, tủm tỉm cười.

Tuấn Hào nhìn ra ẩn ý trong lời nói của cô, trợn mắt, quát: “Này!

Đột nhiên anh chồm người sang, chụp lấy hai tay của Khánh Băng vật cô nằm ngửa xuống cát, nằm đè lên người cô, nháy mắt gian xảo, ẩn ý đùa cợt, nói: “Có cần tôi chứng minh không?”

Khánh Băng bị bất ngờ, chớp chớp hàng mi nhìn vào mắt anh. Bỗng cô nheo mắt suy tính. Chân cô co lên, dùng sức. Tiếng la thất thanh đầy đau đớn của Tuấn Hào vang lên.

Trên bầu trời, trăng mỗi lúc một lên cao, ánh trăng tỏa sáng một vùng trời rộng chiếu rõ những đám mây lững lờ trôi qua.