Đêm muộn. Phòng ngủ của Khánh Băng tối om, ánh đèn dầu hiu hắt để trên chiếc bàn chiếu sáng một góc phòng. Cô nằm yên lặng trên giường đắp kín chăn, chỉ ló đầu ra ngoài đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Bên tai cô nghe thấy tiếng mưa và gió rít gào liên hồi, tiếng cửa va đập mạnh theo từng luồng gió xoáy. Ầm...
. ầm.
.
. Thỉnh thoảng từ bên ngoài lại vọng vào âm thanh đồ vật hay thứ gì đó va chạm mạnh, đổ vỡ lớn. Cô sợ hãi rúc người trong chăn.
Bỗng có tiếng gõ cửa phòng, rồi tiếng của bà Tâm vọng vào: “Khánh Băng! Nhớ đừng tò mò mở cửa sổ, bão vào rồi, càng lúc càng mạnh, gió giật dữ lắm. Thằng nhỏ ở phòng trên, con gọi điện bảo nó cũng như vậy. Mẹ không hiểu ngôn ngữ của nó, truyền đạt không được.
”
Khánh Băng nhìn về phía cửa phòng, nói lớn tiếng: “Vâng, con sẽ gọi.
”
Lúc này, trong căn phòng mà Tuấn Hào đang trú ngụ, chiếc đèn dầu để trên bàn nhỏ tỏa ánh sáng phập phồng leo lét, tranh sáng tranh tối. Anh đứng bên cửa sổ đã đóng chặt kín lắng nghe tiếng mưa gió rít gào, tiếng gió giật mạnh va đập vào cửa. Vẻ mặt và ánh mắt anh lãnh đạm, bình lặng. Chợt có tiếng chuông điện thoại reo. Anh cho tay vào túi quần lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn xuống màn hình đang nhấp nháy sáng, vẻ mặt anh liền thay đổi, môi khẽ mỉm. Anh đưa lên nghe: “A lô!
”
Tiếng của Khánh Băng từ điện thoại phát ra: “Mẹ bảo nếu anh không muốn bị bão cuốn đi thì đừng mở cửa sổ.
”
Ánh mắt của Tuấn Hào mang theo ý cười, anh nói: “Câu này.
.
. là mẹ cô nói hay cô nói.
”
Tiếng của Khánh Băng đáp lại: “Mặc kệ ai nói, kết quả giống nhau là được rồi.
”
Nụ cười trên môi Tuấn Hào càng sâu: “Tôi hiểu rồi, sẽ không mở.
”
Bên ngoài, tiếng gió xoáy rít từng hồi, tiếng mưa từng cơn mạnh mẽ như quật vào lòng người khiến tâm ai nấy đều lo sợ, bất an.
Sáng sớm hôm sau, cơn bão đã đi qua nhưng gió vẫn còn thổi mạnh, mưa vẫn rơi rả rích, đường phố hoang tàn xơ xác. Dọc theo các khu phố, từng hàng cây xanh, bồn hoa cao thấp được trồng lâu năm hay mới trồng trên vỉa hè các con đường lớn nhỏ, ngõ ngách, đều có cây bị bật gốc, gãy cành, đổ ngã chắn ngang đường, một vài trụ điện bị gãy đổ, dây điện đứt rớt vương vãi. Một số nhà dân bị tốc mái, bảng hiệu quảng cáo ở các cửa hàng và dọc các con đường bị hư hại nặng nề. Rất nhiều người mặc áo mưa đổ ra đường xem xét tình hình với gương mặt thất thần, trong ánh mắt hiện lên ngạc nhiên xen lẫn sự lo lắng, sầu não. Sau một lúc, từng người bắt tay dọn dẹp nhà cửa và vỉa hè trước nhà. Con đường dần dần đông người đi lại hơn. Âm thanh ồn ào huyên náo…
Trước sân nhà, Khánh Băng, Tuấn Hào, ông Hải mặc áo mưa cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Người thì nhặt nhạnh những vật dụng rơi bể trước nhà, người thì dựng lại cây cối đổ gãy, quét dọn mọi ngóc ngách từ trong nhà ra ngoài sân.
Những người hàng xóm cạnh nhà bà Tâm cũng vừa quét dọn rác vừa hỏi thăm lẫn nhau rôm rả. Bà Tâm cầm chổi lom khom quét rác vương vãi trước cửa cổng. Một người phụ nữ trung niên là hàng xóm đi tới đứng cạnh bà Tâm, cầm chổi vừa quét vừa hỏi: “Nhà bà đêm hôm qua có sao không? Bão mạnh quá! Nghe tiếng gió giật mà tôi phát run.
”
Bà Tâm vì cả đêm không ngủ, bây giờ vẻ mặt của bà đầy mệt mỏi: “Ôi! Tôi và ông nhà cả đêm chẳng ngủ được, cứ sợ bay mất mái tôn sau nhà, may mà mọi thứ vẫn ổn.
”
Người hàng xóm vô cùng hiểu nỗi lo trong lời bà Tâm nói, bà ta thở dài: “Ngoài phố nghe bảo cây đổ ngã nhiều ghê lắm. Bây giờ vẫn còn mưa, lát nữa tạnh bớt, tôi ra đó xem thế nào. Thời tiết thế này, may mà hôm qua tôi mua nhiều đồ ăn dự trữ nếu không hôm nay chỉ có thể cho cả nhà ăn mì gói. Chợ chẳng có ai bán.
”
Bà Tâm gật đầu, đáp lời: “Vâng, tôi cũng đã mua đồ dùng cho mấy ngày. Sợ chiều nay xả lũ, ngày mai chợ cũng không hoạt động.
”
Người hàng xóm cảm khái: “Ôi! Năm nay, bão tàn phá kinh khủng quá, xóm của chúng ta có lẽ không trúng luồng gió xoáy nên may không sao, ở nơi khác nghe bảo thê lương lắm.
”
Bà Tâm gật đầu đồng tình: “Vâng, may thật.
”
Trong sân, Tuấn Hào ngồi xổm bên đống rác lá cây đưa mắt nhìn Khánh Băng đang cầm cây chổi chăm chú quét dọn rồi nhìn sang bà Tâm và người phụ nữ hàng xóm đang đứng bên ngoài đường trước cánh cửa cổng mà hóng chuyện. Anh lắc đầu, cầm cái hốt rác và cây chổi hốt đống lá cây bỏ vào sọt.
Đến buổi trưa, lúc ăn cơm, ông Hải ngồi cạnh bà Tâm vừa gắp thức ăn bỏ vào chén của mình vừa giở giọng nhắc nhở: “Hôm nay thông báo xã lũ, hai đứa đừng có hiếu kỳ ra ngoài lỡ gặp chuyện không may xảy ra.
”
Tuấn Hào đang ăn cơm, nghe không hiểu, liếc mắt nhìn sang Khánh Băng.
Khánh Băng ngẩng lên nhìn ông Hải, vẻ mặt nhăn nhó, nói: “Bố! Tụi con không còn nhỏ.
”
Ông lườm Khánh Băng một cái, thấp giọng mắng: “Con lớn hay nhỏ… bố mẹ không biết sao? Con chính là lớn xác nhưng tâm tính thì như con nít. Cả cái xóm này, ai mà không biết con là tiểu quỷ.
”, ông liếc mắt sang Tuấn Hào: “Thằng nhỏ ngoan vậy… bố đang lo nó theo con riết thành tiểu quỷ thứ hai cũng không chừng.
”
Tuấn Hào ngây ngô không hiểu ông nói gì, nhìn chăm chăm hai người họ.
Khánh Băng giận dỗi dẩu môi la to: “Bố!
”
Tuấn Hào ngơ ngác hết đưa mắt nhìn ông Hải, bà Tâm rồi lại liếc sang Khánh Băng.
Bà Tâm vừa ăn vừa tủm tỉm cười.
Ông Hải nhắc nhở: “Hình tượng, hình tượng.
.
. con gái! Con không muốn lấy chồng à? Đừng có làm mất mặt như thế.
”
Bà Tâm bật cười khúc khích, nâng khuỷu tay huých vào tay ông Hải một cái.
Khánh Băng phụng phịu cau có mặt mày, trừng mắt với Tuấn Hào: “Anh đừng có mà nhìn tôi như vậy, lo ăn cơm của anh đi.
”
Tuấn Hào sửng sốt, không hiểu ra làm sao, hiếu kỳ nhìn cô.
Ông Hải nghiêng đầu ghé sát vào tai bà Tâm, môi mấp máy thì thầm to nhỏ. Bà Tâm huých nhẹ vào tay ông một cái. Cả hai cùng tủm tỉm cười.
Khánh Băng hậm hực, cầm đũa chọc chọc vào chén cơm, rồi gắp thức ăn cho vào miệng liên tục nhai ngấu nghiến.