Mưa rơi rả rích. Phong cảnh thành phố Tuy Hòa hoang tàn, tiêu điều mờ mịt âm u trong mưa sau cơn bão. Cây cối đổ nghiêng ngả bật gốc, gãy cành,
… Người dân di chuyển trên các phương tiện giao thông giữa những con đường ngập nước.
Khánh Băng và Tuấn Hào mặc áo mưa lội trong dòng nước bẩn đục trên đường, trong dòng người hối hả di chuyển cùng với các phương tiện giao thông.
Tuấn Hào mang tâm trạng nặng nề, đưa mắt nhìn xung quanh: “Ngoại trừ xem trên tivi, lần đầu tiên tôi thấy thành phố ngập nước.
”
Khánh Băng vô tư hỏi: “Sợ không? Chỉ là đang xả lũ, lát nữa nước sẽ dâng cao hơn.
”
Nghe cô nói vậy, đột nhiên Tuấn Hào có chút lo lắng không yên: “Mà này! Đi thế này… hai bác sẽ không mắng chứ?”
Khánh Băng khựng lại một chút, rồi nói: “Anh không nói, tôi không nói… sao mà biết?”
Tuấn Hào ngoảnh mặt ngó nghiêng quan sát đường phố. Anh nhìn thấy trong các căn nhà quanh phố, kẻ khuân người vác vội vã di chuyển đồ đạc kê lên cao. Trong các cửa hàng, các nhân viên hối hả cùng nhau kê nâng các kệ tủ, hàng hóa lên những hàng ghế xếp ngay ngắn,
… Anh thu hồi tầm mắt, đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, quay sang hỏi Khánh Băng: “Nước dâng cao thế này khi nào sẽ rút?”
Khánh Băng không cần nghĩ liền nói: “Không biết! Có thể là một ngày hoặc hai ba ngày gì đó, tùy vào mức độ nước rút nhanh hay chậm.
”
Tuấn Hào tò mò hỏi tiếp: “Ở những nơi khác cũng bị hay chỉ trong thành phố thôi?”
Khánh Băng liền mắng: “Anh bị ngốc à? Đương nhiên những nơi khác cũng bị, ngoại trừ vùng cao ra, có khi còn trầm trọng hơn, nhất là các vùng quê ở huyện, xã…” Cô ngừng nói, đôi mày khẽ cau lại, vẻ mặt suy ngẫm, được một lúc lại nói tiếp: “Tôi xem trên ti vi năm nào cũng báo có người chết, mất tích, năm nào cũng bị thiệt hại về gia súc, những con vật nuôi đó nếu không di chuyển kịp thì sẽ chết, ruộng vườn hoa màu ngập úng.
”
Tuấn Hào suy tư, trong mắt hiện sự thương tiếc. Khánh Băng đột nhiên ngẩng lên nhìn anh, sắc mặt nghiêm trọng: “Rất nhiều, rất nhiều nơi thê thảm lắm, còn có nơi bị vây trong lũ không di chuyển được ra bên ngoài nếu không có cứu hộ, cứu trợ sẽ chết vì đói.
”
Thần sắc Tuấn Hào có chút phức tạp. Anh phóng mắt nhìn ra xa, thấy quang cảnh đường phố ngập nước tan hoang, tiếng Khánh Băng vang vang trong không gian: “Ấy vậy mà họ chưa từng bỏ đi. Ngược lại mỗi năm càng cố gắng phát triển, xây nhà cửa cho kiên cố hơn. Thiên tai là không thể tránh khỏi nhưng quan trọng hơn là con người phải kiên cường, vững ý chí vượt qua và khắc phục.
”
Trời dần về tối, mưa vẫn rơi rả rích kèm gió rít không ngừng. Tiếng bà Tâm quát tháo đầy giận dữ từ trong nhà vọng ra bên ngoài: “Con xem… con biến bộ dạng thằng nhỏ thành ra cái gì rồi? Con đúng là tai họa.
”
Trong phòng khách, Khánh Băng và Tuấn Hào, cả người đều ướt sũng nước nhỏ giọt đứng cạnh nhau khúm núm cúi đầu vẻ biết lỗi trước mặt bà Tâm. Khánh Băng liếc mắt nhìn Tuấn Hào, mặt mày cô nhăn nhó, càu nhàu: “Là anh ta không cẩn thận bị ngã, chứ có phải lỗi của con đâu.
”
Bà Tâm tức giận trừng mắt, nghiến răng quát: “Con…”
Bên tai bọn họ nghe thấy tiếng ông Hải từ phía sau bà Tâm, ngắt lời bà, nói: “Thôi, thôi...
. đừng mắng nữa. Bà xem.
.
. tụi nó cũng không sao, để tụi nó đi tắm rửa đi. Bà mà tiếp tục truy vấn không khéo hai đứa nhiễm nước mà sinh bệnh.
” Ông Hải đi tới, đưa mắt nhìn hai người khẽ lắc đầu, thở dài.
Bà Tâm liếc mắt nhìn cơ thể ướt sũng nước của Tuấn Hào, mất kiên nhẫn xua xua tay: “Đi, đi… Hai đứa đi tắm đi.
”
Tuấn Hào liếc mắt sang Khánh Băng thấy cô cười tươi đầy tinh quái: “Mẹ yên tâm! Lần sau con sẽ không dẫn anh ta đi nữa.
”
Bà Tâm nộ khí quát to hơn: “Còn có lần sau?”
Khánh Băng giật mình, vươn tay chụp nhanh lấy tay Tuấn Hào kéo chạy đi ngang qua bà Tâm và ông Hải vào phía nhà trong.
Cả hai ông bà nhìn theo sau Tuấn Hào và Khánh Băng. Ông Hải lắc đầu, mỉm cười: “Vẫn chưa thể làm dâu nhà người ta được.
”
Tại Hàn Quốc, trong tòa nhà tập đoàn AP, nơi phòng làm việc của Ji Wook.
Cánh cửa phòng bị giật tung ra. Bà Park Min Young đi vào, thái độ rất giận dữ. Oh Man Sik đi theo phía sau lưng bà, dáng vẻ cúi đầu sợ hãi, len lén đưa mắt nhìn Ji Wook đang ngồi sau bàn làm việc an tĩnh tập trung chăm chú tập xem xét tài liệu để trên bàn. Dường như mọi chuyện ồn ào đang diễn ra đều không liên quan gì tới anh.
Ji Wook ngẩng lên, ánh mắt dửng dưng nhìn bà Park, rồi đưa tay lên chậm rãi phất nhẹ.
Oh Man Sik trông thấy, tâm tình không hiểu sao thấy nhẹ đi, khom người cúi đầu cung kính chào rồi bước lùi về phía cửa phòng, tiện tay khép cánh cửa lại.
Bà Park Min Young trừng mắt với Ji Wook, kìm nén cơn giận, thấp giọng chỉ trích: “Tại sao con lại làm vậy với họ? Han Rae Sun và Shin Sung Min đắc tội gì với con hả?” Sắc mặt bà trở nên khó coi, hạ giọng nhắc nhở: “Con muốn thu mua bất cứ công ty nào.
.
. ta không cần biết nhưng dù gì họ cũng là bạn cũ của bố con.
” Bà ta ngừng nói, híp mắt nhìn anh. Mắt bà trông thấy vẻ mặt anh không biến đổi gì, bà gằn giọng: “Liệu như vậy có quá đáng lắm không? Con tự ý hành sự không theo quy tắc, quyết đoán ngang nhiên, không ra thể thống gì.
”
Ji Wook thản nhiên ngã lưng tựa vào ghế, giương mắt nhìn thẳng vào bà Park với thái độ điềm tĩnh, giọng điệu chậm rãi nói: “Bà tức giận cái gì chứ?”
Bà Park trợn mắt giận dữ nhìn anh, sắc mặt trầm xuống.
Ji Wook hững hờ nhìn bà mà nói tiếp: “Cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình, huống chi nguồn lợi nó đem lại không nhỏ…”, anh ngừng một chút, cười lạnh: “Lòng tham con người vốn vô đáy. Cho dù họ có là bạn của bố thì vẫn… không phải là thân nhân của con.
”
Bà Park cau mày, trừng mắt nhìn anh.
Môi anh cong lên nụ cười lạnh nhạt, thái độ thoải mái, nói: “Chẳng phải bố đã từng dạy… trên thương trường định nghĩa bạn bè không có. Lời của bố dạy bảo tận tình, con…”, anh thả chậm từng tiếng: “… một, khắc, đều, ghi, tâm.
” Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn thẳng vào bà Park, ngữ điệu châm chọc: “Chủ tịch Park à! Những công ty trước… sao không thấy bà mảy may để ý, phải chăng vì đó là Han Rae Sun và Shin Sung Min?.
.
. Đứng trên cương vị chủ tịch, trong khi các cổ đông vui mừng, bà cũng nên có lòng một chút đừng để họ mất hứng… có đúng không?”
Bà Park sốc đến nỗi đứng ngây người im lặng, sắc mặt bà trở nên u ám, thẳng tắp nhìn trừng trừng Ji Wook.