Là Duyên Cũng Là Mệnh

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Cap - A
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,020
Đánh giá:                        
Hiện Đại
     
     

Tuấn Hào và Khánh Băng sánh bước bên nhau bước xuống từng bậc thang, vừa đi vừa nói cười vui vẻ, họ không hay biết một điềm báo xấu cho quan hệ mỏng manh của họ đang âm thầm diễn ra.

Một chiếc xe taxi chạy chầm chậm trên đường rồi dừng lại trước cổng khách sạn. Hong Won Sub đứng ẩn ở một góc tường, đưa mắt cẩn thận nhìn về phía chiếc xe quan sát.

Trong xe, Tuấn Hào và Khánh Băng ngồi băng ghế sau. Tuấn Hào phiêu mắt nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nét mặt anh cứng lại, ánh mắt ngưng trọng khi nhìn qua gương chiếu hậu của xe thấy bóng dáng hai người thủ hạ của Hong Won Sub đang ẩn ở một góc đang nhìn về phía anh. Anh thu hồi tầm mắt chậm rãi quay sang Khánh Băng, hỏi: “Tối nay cô rảnh không?”

Khánh Băng ngạc nhiên: “Có chuyện gì à?”

Tuấn Hào nhìn cô thật lâu rồi nở nụ cười ấm áp: “Không! Tôi… tôi muốn tặng quà cho cô.

Khánh Băng sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại: “Quà? Nhưng vì sao?” Cô nhìn thấy biểu tình của anh trở nên ảm đạm, ánh mắt anh nhìn cô ẩn tia mất mát. Anh cất lời: “Gim Chi! Có lẽ…”

Khánh Băng đột nhiên cắt lời anh: “Được! Tôi sẽ đến.

” Cô cố giấu nỗi bất an trong lòng, gian nan nhìn thẳng vào mắt anh, nở nụ cười có phần gượng gạo, lặp lại lần nữa: “Tôi sẽ đến, nhất định.

Tuấn Hào trầm mặt, ý vị xâu xa nhìn cô quan sát biểu tình trên mặt cô.

Ánh mắt Khánh Băng vờ như lơ đãng nhìn lướt qua anh hướng ra bên ngoài, nói: “Anh xuống xe đi! Không còn sớm nữa, tôi trở về chuẩn bị chút.

Tuấn Hào thu hồi tầm nhìn, thùy hạ mi mắt, cúi đầu, do dự một chút mới lên tiếng: “Ừm, lát gặp lại.

Khánh Băng gian nan gật gầu: “Ừ, lát gặp.

Tuấn Hào bước xuống khỏi xe taxi, đứng nhìn theo xe đang dần dần rời xa. Anh nhìn thấy qua lớp kính chắn phía sau xe. Khánh Băng quay ra sau hướng phía anh, mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy chào tạm biệt.

Chiếc taxi dần chuyển bánh chạy đi hòa vào dòng xe lưu thông trên đường. Xe không còn thấy bóng dáng nhưng anh vẫn đứng đó tần ngần nhìn.

Trong xe, Khánh Băng xoay người ngồi nghiêm chỉnh trở lại, mắt cô khẽ liếc nhìn vào kính chiếu hậu, thấy dáng người Tuấn Hào càng lúc càng nhỏ, xa dần đến khi mất hút. Mi mắt cô thùy hạ, vẻ mặt biến đổi, biểu tình buồn bã, thất vọng, đáy mắt hiện lên tia ảm đạm: “Đã đến lúc rồi ư?...

. Phải rồi! Cũng không có lý do giữ anh ở lại.

Trước cổng khách sạn, Tuấn Hào thờ ơ lãnh đạm nhìn Hong Won Sub đứng trước mặt mình: “Anh đến nhanh hơn tôi nghĩ đấy.

Biểu tình Hong Won Sub ngay thẳng, khom lưng cung kính: “Cũng là cậu cố ý nhường một bước.

Tuấn Hào vừa lòng đánh giá hắn, lạnh lùng bước tới lướt nhanh qua hắn hướng vào cửa khách sạn. Hong Won Sub xoay người trấn định đi theo sau.

Màn đêm dần buông xuống, trong phòng của Tuấn Hào, trong tấm gương lớn là hình ảnh Khánh Băng. Cô mặc trên người trang phục Hanbok phối màu nhã nhặn, đang cúi mặt hiếu kỳ đánh giá y phục trên người. Tiếng trầm trồ của cô nhân viên vang lên: “Thật đẹp!

” Khánh Băng ngẩng mặt lên, trước mắt cô nhìn thấy mình trong gương, qua vai cô, ở phía sau, xuất hiện thêm cô nhân viên kia. Cô nghi ngờ hỏi: “Thật vậy sao?” Mắt cô thấy cô nhân viên nọ mỉm cười gật đầu. Cô quay người ra sau cùng cô ta đối diện, ánh mắt chờ mong, sốt ruột hỏi: “Nhưng… chị này! Sao… nãy giờ không ai trả lời câu hỏi của em vậy? Vị khách đã yêu cầu các chị làm việc này đang ở đâu?”

Cô nhân viên ánh mắt sâu kín nhìn Khánh Băng, mỉm cười không trả lời, tiến tới vươn tay đỡ cô.

Khánh Băng ngạc nhiên nhìn cô ta.

Cô nhân viên cất tiếng: “Xin mời quý khách đi theo tôi!

Khánh Băng sửng sốt: “Hả?” Cô đột ngột cúi đầu xuống, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn gấu váy quá cỡ chân cô phủ tràn xuống nền. Cô ngượng ngùng ngẩng lên nhìn cô nhân viên, bối rối nói: “Này… này… thật sẽ không dọa anh ta chứ?”

Cô nhân viên liếc mắt nhìn xuống chân váy, đánh giá một chút liền nâng mắt nhìn cô, cười trấn an: “Không sao! Cô xem… mọi thứ đều ổn cả, cho nên một chút lỗi này không hề ảnh hưởng đến tổng thể.

Thần sắc Khánh Băng phức tạp có chút nghi ngờ hỏi lại: “Cô không gạt tôi chứ? Cô không cảm thấy tôi trông lố bịch thật sao? Tôi thật không đủ tự tin.

Cô nhân viên cười khích lệ: “Cô tin tôi đi, trông cô thật đáng yêu. Gấu váy có dài thì đã làm sao, chẳng phải đa số trang phục dạ hội gấu váy đều dài không phải sao, cho nên cô tuyệt đối phải vì bản thân mà tự tin lên chứ, đúng không?”

Khánh Băng có chút rối rắm nhìn cô ta, gượng gạo cười.

Cô nhân viên thúc giục: “Không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi.

Khánh Băng nhất thời ngây ra, có chút luống cuống khom người xuống vươn tay túm lấy váy áo lên. Cô nhân viên đỡ Khánh Băng cùng nhau rời khỏi phòng.

Đến lối cầu thang dẫn lên sân thượng, Khánh Băng và cô nhân viên bước trên các bậc thang. Trước mắt hai người là cánh cửa đóng kín. Cả hai dừng lại trước cửa. Khánh Băng đảo mắt quan sát xung quanh. Cô nhân viên đưa tay gõ cửa, thanh âm gõ cửa vang lên hai tiếng. Cô ta quay sang nhìn Khánh Băng, mỉm cười, rồi đột ngột cúi chào cô, rồi xoay người rời đi.

Khánh Băng kinh ngạc nhìn theo bối rối gọi với theo: “Này! Cô… cô đi đâu vậy? Này…”

Phía sau cô, cánh cửa sân thượng mở ra. Khánh Băng lập tức xoay người lại. Ánh mắt cô mang đầy vẻ đề phòng lẫn hiếu kỳ nhìn về phía trước. Chân cô ngập ngừng khập khiễng bước từng bước qua các bậc thang.

Sân thượng trở nên lung linh huyền ảo với nhiều dây đèn trang trí nhấp nháy đủ màu sắc giăng khắp, bóng bay được thả đầy dưới nền. Một chiếc bàn ăn dài được đặt giữa sân thượng, hai chiếc ghế đặt đối diện nhau.

Khánh Băng hai tay nắm váy áo chậm rãi tiến lại gần bàn. Mắt cô mở to kinh ngạc nhìn thấy các món ăn được bày biện sẵn với một nửa bàn theo kiểu Hàn Quốc, một nửa bàn theo kiểu Việt Nam rất đẹp mắt.

Chợt tiếng của Tuấn Hào vang lên: “Cô có thích không?”

Khánh Băng giật mình xoay người lại, mắt mở to sửng sốt. Cô đột nhiên cúi xuống ngắm nghía trang phục của mình một chút rồi ngước lên, thấy Tuấn Hào mặc trang phục áo dài và khăn đóng đội trên đầu, nhưng chiếc quần quá ngắn còn chưa tới mắt cá chân anh.

Mắt cô trân trân nhìn anh đầy khác lạ, cô thốt lên: “Tôi và anh có được xem là thảm họa thời trang không?”

Tuấn Hào buồn cười, hỏi lại: “Gì cơ?”

Khánh Băng chỉ tay vào quần của Tuấn Hào, giọng điệu thảng thốt: “Không thể tin được… chiếc quần quá ngắn so với chân anh.

Tuấn Hào nhất thời ngơ ngẩn, anh cúi xuống nhìn chính mình.

Khánh Băng xụ mặt, dẩu môi nói: "Tuy rằng Hanbok rất đẹp nhưng… trông tôi có vẻ không thích hợp lắm khi mặc nó.

” Cô buông hai tay ra. Lập tức chiếc váy liền phủ xếp trên nền sân thượng.