Tia nắng chan hòa chiếu rọi xuống vạn vật nơi nó đi qua. Đôi môi Tuấn Hào dần rời khỏi môi Khánh Băng. Mắt cô mở to nhìn thấy anh mỉm cười với mình, hàng mi cô chớp chớp liên tục. Anh nhẹ nhàng buông cô ra, ngồi ngay ngắn lại, buồn cười nói: “Thật ngốc chết đi được.
”
Khánh Băng trong lòng cảm xúc rối bời, mặt mày nóng bừng, ngồi đờ người ra.
Anh bất đắc dĩ thở dài, dời tầm mắt nhìn ra biển, cất tiếng hỏi: “Gim Chi! Nếu tôi đuối giữa biển, cố vùng vẫy hết sức lực, tôi có thể sống không?”
Khánh Băng bừng tỉnh, đưa mắt lên lần nữa nhìn sườn mặt của anh, rồi cô liền ngoảnh mặt nhìn ra biển. Quang cảnh bãi biển rộng lớn, tiếng Khánh Băng vang lên: “Vậy tôi phải hỏi ngược lại là… anh bị rơi hay anh tự xuống?”
Tuấn Hào thoáng ngạc nhiên, quay sang nhìn cô, hỏi ngược lại: “Nếu rơi?”
Khánh Băng nhìn sang anh với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Người xưa thường nói câu này, “trong tử ắt có sinh”, chỉ cần không ngừng cố gắng, không dễ dàng từ bỏ, giống như Robinson vậy. Hoặc giả vùng biển nơi anh rơi xuống gần bờ thì sao? Có rất nhiều giả thuyết, nói chung khả năng sống vẫn có.
”
Tuấn Hào trầm mặt một lúc, lại hỏi: “Vậy nếu tự xuống?”
Khánh Băng mỉm cười nhẹ, chép miệng, giọng điệu dí dỏm nói: “Trường hợp này khá đặc biệt.
”
Tuấn Hào nhíu mày khó hiểu thắc mắc hỏi: “Có gì đặc biệt? Chung quy sẽ chết…”
Khánh Băng ngắt lời anh: “Vì nếu muốn chết, anh không cần phải ra giữa biển rồi có giai đoạn sau là phải cố sống.
”
Tuấn Hào tròn mắt kinh ngạc nhìn cô.
Khánh Băng nói tiếp: “Anh hẳn cũng đã lưỡng lự rất nhiều, có khi cũng đã nghĩ đến một chiếc phao.
”
Tuấn Hào lẩm nhẩm: “Phao sao?”
Bỗng Khánh Băng đứng bật dậy. Anh giật mình ngước mắt nhìn cô. Cô trừng mắt với anh: “Dù gì những chuyện đại loại như vậy… sau này đừng nhắc đến nữa. Cái gì mà chết chóc, toàn nói chuyện xúi quẩy mất cả hứng chụp ảnh. Anh thử ở giữa biển đi, chết hay sống biết ngay thôi mà. Còn nữa… nếu sau này anh còn dám như lúc nãy, tôi sẽ đánh gãy răng anh.
” Nói rồi, cô xoay người cất bước đi. Anh ngây người nhìn theo cô, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Đêm xuống, căn phòng ngủ của Khánh Băng chìm trong bóng tối. Ánh đèn ngủ tỏa ra nhàn nhạt tranh tối tranh sáng trên bức tường đầu giường nằm. Cô nằm ngửa trên giường, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, miên man nhớ lại cảnh lúc ở gành Đá Dĩa, Tuấn Hào đặt tay sau gáy của cô, hôn lên môi cô. Cô bất giác đưa ngón tay lên sờ nhẹ bờ môi mình, tự hỏi: “Anh ta hôn mình, vì sao anh ta hôn mình? Là anh ta biết tình cảm của mình hay anh ta cũng thích mình? Không...
. không thể, chuyện hoang đường này sao có thể xảy ra được. Anh ta cái gì cũng có, sao có thể thích một đứa như mình.
” Cô lắc cái đầu thật mạnh, phủ nhận: “Không! Chắc chắn chỉ là một chút say nắng nhất thời thôi, nhưng… nhưng… sao lại là mình? Ông trời ơi! Ông có thể giải thích cho tôi một chút không?” Cô trở người nằm nghiêng, nhắm mắt lại, đếm nhẩm: “Một con dê, hai con dê, ba con dê…”
Ánh bình minh tỏa sáng một vùng trời, tiếng chim hót ríu rắt ngân nga.
Khánh Băng nằm dưới nền nhà cạnh chân giường, cuộn tròn trong chăn ngủ say.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra. Bà Tâm đi vào, đưa mắt nhìn xuống Khánh Băng, trố mắt ngạc nhiên, lớn tiếng gọi: “Con bé này, giường chật đến nỗi xuống đất nằm luôn vậy hả? Dậy đi!
” Bà bước tới, ngồi xuống bên cạnh Khánh Băng, vừa đánh vừa lay người cô: “Dậy đi! Thằng nhỏ đang chờ ở dưới.
”
Khánh Băng cau mày, mắt nhắm mắt mở uể oải trở người, giọng ngái ngủ, mè nheo: “Mẹ! Chút nữa, chút nữa đi. Tối qua tận gần sáng, con mới ngủ được.
”
Bà Tâm đưa tay đánh mạnh vào mông cô một cái, mắng: “Có biết mấy giờ rồi không hả? Thằng nhỏ đến từ sớm đang chờ ở dưới. Hay mẹ gọi nó lên đây.
”
Khánh Băng tỉnh ngủ, mở bừng đôi mắt, ngồi bật dậy la toáng lên: “Mẹ!
”
Qua một lúc sau, Khánh Băng ngồi đối diện Tuấn Hào bên bàn ăn. Trên bàn trước mặt mỗi người là một tô cháo. Nét mặt Khánh Băng uể oải nhìn đăm đăm vào tô cháo, tay cầm muỗng khuấy đảo trong đó.
Tuấn Hào liếc nhìn Khánh Băng hiếu kỳ hỏi: “Sao thế? Không khỏe ở đâu?”
Khánh Băng vẻ mặt ỉu xìu, chẳng nhìn anh, nói: “Không có gì, vẫn ổn.
”
Tuấn Hào lo lắng cho cô, hỏi tiếp: “Nếu thấy không khỏe ở đâu cô cứ nói, tôi đưa cô đi khám.
”
Khánh Băng ngẩng lên lườm anh, u oán mắng thầm trong lòng: “Không phải tại anh sao.
” Cô rũ mi, cúi mặt im lặng, tay cầm muỗng chậm rãi múc cháo lên ăn.
Tuấn Hào không hiểu gì, sốt sắng tiếp tục truy hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Khánh Băng nổi cáu quát lên: “Là không sao hết, không liên quan đến anh. Anh ăn xong thì về đi.
” Cô đứng bật dậy rời khỏi ghế ngồi, giận dỗi bỏ đi.
Tuấn Hào ngồi đơ ra nhìn theo cô, lúc sau anh gọi với theo: “Này, này.
.
. cô đứng lại.
”
Khánh Băng trở về phòng của mình với vẻ mặt bực bội, bước đến giường thả người nằm úp sấp xuống, tay chân quẩy đạp loạn xạ, thấp giọng mắng: “Đồ khốn nhà anh! Tên chết tiệt nhà anh!
”
Khi ánh mặt trời dần buông xuống sau một ngọn núi, có một ngôi tháp trải qua trăm năm tôn lên vẻ đẹp đầy cổ kính được xây bằng gạch nung xếp khít với nhau vô cùng vững chắc, nơi đây được gọi là Tháp Nhạn, trong chánh điện, khung cảnh uy nghiêm thờ bà chúa Thiên Y Ana, hương khói lượn lờ du đãng khắp nơi trong điện.
Khánh Băng và Tuấn Hào cùng quỳ trước điện thờ cúi đầu vái lạy.
Sau khi rời khỏi điện thờ Khánh Băng và Tuấn Hào cùng đi ra bên ngoài. Cô phóng người ngồi trên bờ thành, phóng tầm mắt nhìn ra xa. Trước mắt cô là quang cảnh cả thành phố dưới chân núi. Tuấn Hào đi tới, phóng lên bờ tường ngồi cạnh cô. Cô quay sang nhìn sườn mặt của anh, cười hỏi: “Anh thích chứ?”
Ánh mắt Tuấn Hào đầy tán thưởng thích thú: “Rất thích!
” Anh quay sang nhìn cô: “Gim Chi!
”
Khánh Băng sửng sốt khi anh đột nhiên gọi cô như vậy: “Hả?”
Anh nhìn cô ngập ngừng nói: “Tên của cô… tôi… tôi… sau này sẽ gọi.
”
Cô khó hiểu, có chút buồn cười: “Gì vậy chứ?”
Tuấn Hào không nói gì, chỉ mỉm cười, xoay mặt nhìn sang nơi khác, trong đáy mắt gợn nỗi buồn. Bên tai anh nghe thấy tiếng của cô nói: “Bây giờ anh cứ thử gọi xem nào.
”
Tuấn Hào cười, từ chối: “Tôi không muốn… Đợi sau này đi.
”
Khánh Băng chuyển mắt nhìn sang nơi khác, giọng điệu kiên định nói: “Không sao! Tôi nhất định sẽ đợi.
”.
Ráng chiều hoàn toàn buông xuống, mặt trời đã khuất hẳn sau chân núi chỉ còn những vệt sáng đỏ quạch cuối chân trời.
Lúc này tại khách sạn nơi Tuấn Hào đang tạm trú. Hong Won Sub cùng với vô số thủ hạ của hắn mặc trang phục đơn giản đứng ẩn náu xung quanh khách sạn.