(Góc nhìn của Jenny)
Tôi hét lên kinh hãi rồi bỏ chạy ngược lại. Từng cơn run rẩy bao phủ khắp người tôi.
với vết thương đầy người sau cú ngã,
tôi cố gắng gượng dậy,
Chợt! một dòng nước nóng hổi chảy ra từ khóe mắt của tôi, Tôi khóc nấc lên,
cả thơ thể tôi đau đớn và lạnh lẽo, tôi ngồi thụp xuống ôm mặt và khóc. Làm sao tôi có thể về được đây?
Bất chợt một bàn tay chạm vào người tôi khiến tôi giật mình hét toáng lên. Ngẩng lên tôi nhận ra đó là Tom, cậu bạn ngồi bên cạnh tôi.
"Nín đi ^.
^" Tom nói cụt lủn. Đoạn cậu ta sơ cứu vết thương cho tôi, Sau đó cậu ta nắm tay tôi dẫn tôi đi trong sương mù,
tôi đỏ mặt vì ngượng ~.
~,
một cảm giác ấp áp an toàn lạ thường.
"Đừng...
.
đừng chạy về phía đấy.
.
.
" Tôi lắp bắp nhưng cậu ta cứ dẫn tôi đi. "Không tin thì cứ nhắm mắt vào, chỉ sợ cậu ngã thôi.
.
.
cẩn thận kẻo vấp.
.
.
.
.
.
"
Chúng tôi cứ đi thế mãi.
.
.
Tôi thấy những cái cây dị mang hình thù kỳ quái không giống bình thường.
.
.
.
.
Tôi và Tom cứ nắm tay nhau chạy như thế một hồi trong run sợ. Sương mù ngày càng dày đặc và bóng tối cứ bao trùm lấy xung quanh. chìa tay ra đưa cho tôi một sợi dây đeo cổ rồi
bảo:
"Này cầm chặt lấy hoặc là đeo vào" Tôi cầm lấy rồi nắm chặt áp vào ngực.
Cây thánh giá trên sợi dây mà Tom đưa tôi bắt đầu nóng bừng lên.
Trên đường chạy đi tôi thấy bao nhiêu bóng người loáng thoáng đi vật vờ trong sương mù.
Tom chẳng để ý mà cứ dẫn tôi chạy theo lộ trình của cậu.
"Chúng ta đang đi đâu đây? chỗ dựng trại đâu xa thế này?"
Tom đáp: "Im lặng và để ý xem, có âm thanh hoặc ánh sáng đén trại ở đâu không?"
"Đèn trại chỗ cậu màu gì?" Tom hỏi
"Màu.
.
.
màu đỏ.
.
.
" Tôi đáp.
"Thế tìm ánh đèn màu đỏ đi.
.
.
" Tom bảo tôi
Khi hai đứa chạy đến một khúc quanh, tôi nhìn thấy một điểm sáng lên trong đám sương mù dày đặc.
"Kia rồi!
" Tom hét lên trong vui mừng, sau đó cậu ta kéo tôi thẳng về phía ấy. Khi chạy lại gần thì tôi nhận ra đúng là khu trại của tôi rồi. Tôi vội vã đập cửa: "Cô ơi .
.
.
.
.
.
.
.
"
Tiếng cửa xịch mở ra. khuôn mặt cô chủ nhiệm tôi hiện ra. Bà gắt: "Jenny biết con đã đi bao lâu rồi không?Mọi người rất lo lắng cho con đấy.
.
.
.
.
"
Cô tôi bảo: "Cháu thật cẩn thận nhé. Cảm ơn cháu vì đã đưa Jenny về.
.
.
.
"
Tom chào cô rồi biến mất trong làn sương đêm.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Phải mất một lúc tôi mới bình tĩnh được và kể với mọi người điều tôi trông thấy.
Laura " Ảo phim rồi à,
đi lấy củi gì mà lâu vậy, cậu đi từ giữa trưa mà đêm mới về"
Tôi đi lâu đến vậy sao???
Mary :"Cậu làm gì với thằng đó trong rừng vậy?"
Billy "Chắc cậu lại nghe mấy bọn con trai kể linh tinh chứ gì?"
Susan "Bình tĩnh nào Jenny con cần phải bình tĩnh"
"Chắc chắn Tôi nhìn thấy mà! Gã đó không có mắt luôn, mà bọn con còn đi mãi trong sương mù không thấy lối về. Cô, như thế là sao?"
Ánh mắt cô tôi đảo qua chỗ khác. "Con cứ nói linh tinh, chắc do sương xuống dày nên hai đứa mới không tìm thấy đường về chứ gì? Thôi con rửa mặt đi rồi còn ăn phần của mình.
"
"mai chúng ta sẽ có một hoạt động quan trọng đấy"
Nói rồi cô tôi bỏ đi. Tôi vô cùng bất ngờ, dường như cô ấy còn giấu tôi nhiều thứ.
Một lúc sau khi ăn xong, Tôi thấy cô tôi đang nói gì đó với thấy thể dục(Tony) và thầy tổng phụ trách (Roy) ở lửa trại
Ngày hôm sau khi hoạt động trại hè, khi chạm mặt Tom tôi cảm thấy rất ái ngại.
lắp lại cảm xúc của trải nghiệm kinh hoàng đên qua ,
Tôi tiến tới Tom,
không biết điều gì khiến mặt tôi đỏ bừng lên,
trong đầu tôi đang tăng tốc với những câu hỏi.
.
.
.
.
.
.
.
đứng nhìn nhau một lúc tôi mới dám mở lời: "Cảm ơn cậu ngày hôm qua nhé.
.
.
"