Tom chỉ quay sang nhìn tôi 1 lúc rồi mới đáp: "Sao hôm qua cậu lại ở trong rừng ?'
"Tớ...
.
đi lấy củi.
.
.
.
"
Tom khẽ cau mày rồi không nói gì nữa, lại cặm cụi gom bó củi.
'Sao hôm qua cậu lại tìm thấy tớ?" Tôi hỏi tiếp
đáp: " Tớ đi lấy chút củi nên Vô tình thấy thôi.
.
.
.
"
"Cậu.
.
.
cậu có tin những gì mình nhìn thấy không?"
"Nếu muốn tin thì sẽ thấy, không tin sẽ không thấy,
.
.
.
" Hiếu đáp một câu vô thưởng vô phạt khiến tôi chẳng biết nói gì thêm nữa.
Suốt quãng thời gian sau tôi vẫn còn hoảng sợ đến mức chẳng dám bén mảng vào rừng một mình và đi xa lần nào nữa. Chắc chắn khu rừng mà nhà trường tổ chức hội trại có vấn đề. Tôi cảm giác như người lớn vẫn có chuyện gì đó giấu tôi. Tại sao ngày hôm ấy, tôi chỉ nhìn thấy duy nhất chiếc đèn bão của nhà tô, Những bóng người tôi nhìn thấy trong sương mù là thứ gì? Mỗi lần nghĩ tới tối hôm ấy, da gà tôi cứ nổi lên từng đợt.
Buổi tối hôm ấy chúng tôi tiệc tùng linh đình,
chúng tôi đốt lửa trại và các nhóm dance bắt đầu trình diễn,
chúng tôi đã có những khoảng thời gian tuyệt vời. Nhạc linh đình các kiểu,
đến 12h đêm mới
kết thúc,
đã đến lúc tàn tiệc,
Tôi thở dài rồi bước vào căn nhà gỗ dựng lên tạm bợ cho những học sinh trú qua đêm.
Tôi ngã người xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài Ngọn lửa trại vẫn còn đỏ rực,
bóng tối đã bắt đầu bao phủ xung quanh
Ở ngoài kia đang xảy ra những gì? Tôi bất chợt cảm thấy sợ hãi.
Tôi lấy ipod ra nghe nhạc ,
ứ bật như thế và tôi đã thϊếp đi lúc nào không hay biết.
"Je.
.
.
Jenny.
.
.
.
" Tiếng gọi xa xăm dội vào tiềm thức của tôi.
(Kể theo ngôi thứ 3)
Tạch
- Xung quanh là những sinh vật lạ mà cô không thể nhận ra, nhưng chúng khá giống con người .
Cơ thể chúng chi chít những LỔ,
hai hốc mắt của chúng chảy ra chất DỊCH màu ĐEN ngòm. Các sinh vật này có những con có hình dạng mập mạp và chiếc bụng PHÌNH to ra và rạng nức tưởng chừng như sắp NỔ và có những con cao lêu nghêu và gầy gò như người nghiện.
Một con trong số chúng, có vẻ như là con đầu đàn, đưa tay lên mặt cô. Jenny hoảng sợ cố gắng la HÉT, nhưng không thể phát ra tiếng,
cơ thể cô đang mất kiểm soát,
người cô cứng đờ cô cố gắng gồng người thoát khỏi hai sợi xích sắt.
"Hộc.
.
.
.
.
.
Hộc" cô thở hổn hển,
cơ thể toát ra mồ hôi lạnh.
Cô tỉnh dậy và cảm thấy người mình thật nặng nề. Cô cố sức đưa tay lên mà chẳng thể đưa lên được. Cả người cô dường như bị ghim chặt xuống dưới giường.
Cô cố hé mắt ra nhìn. Trong căn phòng tôi tối,
mọi người vẫn đang xay giấc.
Có hàng tá những bóng đen đứng lố nhố trong phòng.
.
.
.
.
.
.
Đám người ấy ngày càng tiến lại gần chiếc giường cô đang nằm. Trong bóng tối cô không thể nhìn rõ gương mặt họ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.