(Theo cái nhìn của nhân vật Tom)
- Trong mắt mọi người nên tôi gần như không có bạn. Chúng nó nhìn tôi như một kẻ lập dị. Thêm vào nữa, những trò chơi bời của bọn con trai trong lớp, tôi không ham, nói đúng hơn là tôi không có thời gian.
Tôi ngồi một mình ở bàn thứ 5 dãy hai. Lớp sĩ số lẻ đúng một người. Và tôi chọn ngồi một mình.
Trống tiết đầu đã điểm mà cô giáo chủ nhiệm vẫn chưa thấy vào. Mãi tới một lúc sau mới thấy bóng cô ngoài cửa sổ, đi sau lưng cô là một bóng dáng cao ráo, buông mái tóc ngắn dài ngang vai
"Cô giới thiệu với cả lớp, đây là bạn Jenny, thành viên mới của lớp mình từ ngày hôm nay. Cô mong các em sẽ quan tâm và giúp đỡ bạn. Bạn Jenny chuyển từ ...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. về, Jenny, em giới thiệu với các bạn chút đi.
.
.
"
Cô bé đi sau cô nãy giờ vẫn cúi gằm mặt mới dần dần ngẩng lên, đưa đôi tay vuốt tóc mai ra sau tai, để lộ gương mặt trắng ngần và đôi má đỏ bừng vì ngượng.
Giây phút Jenny ngẩng lên nhìn thẳng về phía trước, tim tôi đã hẫng một nhịp.
Jenny cất tiếng giới thiệu trong lúng túng.
.
.
Bộ dạng khổ sở của Jenny làm tôi cảm giác muốn chở che cho cô bé ấy. Tôi cứ ngẩn ngơ ra như thế cho đến lúc nhận ra chỗ ngồi cạnh tôi là chỗ trống duy nhất trong lớp và Jenny đang tiến lại gần tôi. Tôi cúi mặt xuống, chẳng nói gì, cầm chiếc bút trong tay ra ngồi quay quay trên cho có cái để làm.
Hôm đó thầy Ray sai tôi đi lấy củi duy trì lửa Đi lòng vòng một lúc lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở ở trong khu rừng vọng ra đoạn rẽ phía trước. Lại là gì đây? hiếm khi nghe tiếng khóc như vậy trong rừng .
Thấy thấp thoáng một người con gái, tôi đi sâu vào nhìn qua thì chợt nhận ra một cô gái mặc bộ đồng phục trường tôi đang ngồi ôm mặt khóc ở một góc cây cổ thụ. Hình như là…
Tôi lấy tay vỗ nhẹ vào người Jenny làm cô bạn giật bắn người lên hét toáng. Chắc hẳn là đi vào sâu rồi lạc đường đây…”Nín đi.
” Tôi nói rồi dắt tay Jenny rồi tìm về phía trước….
.
.
.
.
Ngày hôm sau gặp lại nhau khi hoạt động trại, Jenny mới bắt chuyện với tôi Cô bạn cảm ơn vì đã cứu cô ấy ngày hôm qua. Tôi mới hỏi: “Sao hôm qua lại cậu ở đó?”
“Tớ.
.
.
.
.
tớ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
” Jenny lúng không nói nên câu,
khuôn mặt cô ấy đỏ bửng lên,
cô ấy cúi gằm mặt xuống vì ngại. Câu trả lời khiến từ tận đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác khó chịu khó thể diễn tả được. Sao tôi lại thế?
Jenny hỏi tôi vài câu nữa, kể cả câu hỏi liệu tôi có tin những điều tôi và cô ấy nhìn thấy hôm qua không. Tôi hiểu ý Jenny muốn nói tới cái gì. Liệu tôi có nên nói thật cho cô ấy biết? Tại sao? nên tôi quyết định trả lời theo kiểu vô thưởng vô phạt: “Nếu muốn tin sẽ thấy, không tin sẽ không thấy…” Mặt Jenny lộ rõ vẻ chưng hửng và khó hiểu. Tôi cũng chẳng biết tôi vừa nói xong cái gì nữa…