Hôm nay lại là một ngày đầy mưa giông, Tiểu Vũ ngồi buồn bã trước khung cửa sổ đã có chút rỉ sét của thời gian. Mưa ngoài trời ngày càng lớn, những hạt mưa lấm tấm rơi trên khung cửa, khung cảnh thật buồn. Tiếng mẹ cô đẩy cửa bước vào :
“ Tiểu Vũ, con đã thu dọn quần áo xong chưa ? Ngày mai là chúng ta phải chuyển đi rồi đấy. Tâm trạng con không tốt sao ? ”
“ Không phải ạ , con chỉ thấy có chút không nỡ. “
“ Mẹ cũng không đành lòng, vì công việc của ba mẹ mà phải khiến con thiệt thòi rồi, nhưng mẹ nghĩ, sao khi con đến nhà mới, chắc chắn con sẽ thích...
.
.
.
.
”
“ Con cũng hy vọng là vậy.
.
.
.
.
”
Mẹ cô cười rồi bảo : “ Mẹ nghe dì Ân nói Lỗi sẽ học đại học ở thành phố mà chúng ta chuyển đến.
.
.
.
.
.
”
Tiểu Vũ mặt hớn hở : “ Thật sao mẹ, vậy là con sẽ được gặp anh ấy thuờng xuyên rồi.
”
“ Mẹ cũng không chắc là nó sẽ đến nhà thường xuyên, vì đại học năm nhất có hơi bận rộn. Nhưng con thích nó đến vậy sao? ”
Tiểu Vũ cười hì hì, vẻ mặt nũng nịu : “ Chúng con từ nhỏ đã chơi với nhau, với lại anh rất hiểu và chiều chuộng con, con luôn muốn có một người anh trai giống như anh ấy!
”
“Không có anh trai thì mẹ thay thế bằng em trai cho con được không?” Mẹ cô vừa cười vừa nói, vẻ mặt nửa thật nửa đùa.
Tiểu Vũ bĩu môi, lắc đầu : “Mẹ, con không cần em trai đâu, con cần em gái cơ!
”
Cả hai cùng cười phá lên, mẹ xoa đầu cô rồi dịu dàng nói: “ Không đùa nữa, con thu xếp đồ đạc đi, rồi xuống ăn tối, ba con sắp về đến rồi. “
“ Vâng ạ.
”
Trời vừa hừng sáng, cả nhà họ đã lái xe lên đường, phía sau còn có một chiếc xe tải đầy ấp những gia dụng, tiếng xe cộ náo nhiệt trên con phố nhỏ lúc, người người tấp nập, gương mặt nghiêm nghị hối hả, không rõ họ đi đâu,
về đâu nhưng dường như ai trong họ đều cũng có một đích đến . Tiểu Vũ ngồi đằng sau bố mẹ, chiếc cửa kính lấm tấm những vệt mưa, cô thầm nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cô được thấy mọi thứ ở đây, khung cảnh buổi sáng tinh mơ này, vừa xa lạ vừa thân thuộc.
“ Chúng ta đến nơi rồi ! “
Mọi người chậm rãi bước xuống xe, trước mắt tiểu Vũ là một căn nhà 3 tầng, khang trang, được trám sơn màu trắng, trên mái nhà màu đỏ gạch có phần cổ điển đó trải đầy những vệt nắng sớm, trước sân là một khu vườn nhỏ đầy hoa dại , Tiểu Vũ bước vào vẻ mặt thảng thốt, tuy là ở trong hẻm một chút nhưng ở thành phố Tân Bắc to lớn này, thì đây quả là một căn nhà mà bao người mơ ước .
“ Từ khi nào nhà mình giàu như này thế, ba mẹ nói thật đi con là phú nhị đại đúng không ? “
Ba của Tiểu Vũ cười lớn :
“ Đây là nhà lúc trước ông nội con để lại ba, trước đây vì bận rộn công việc nên chưa có cơ hội đưa con đến đây.
”
Nói rồi ông dắt tay Tiểu Vũ lên tầng 2:” Đây là phòng của con, ba đã nhờ người gắn cửa kính mới, để con mỗi sáng có thể nhìn xuống sân vườn, sẳn tiện ánh nắng buổi sáng cũng sẽ đánh thức con, để con không ngủ nướng mà trễ học nữa. “
“ Ba.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nơi này thật tuyệt, chúng ta sẽ ở đây thật sao?”
Họ chuyển vào đây cũng đã được một tuần, từ khi chuyển đến, mỗi buổi sáng Tiểu Vũ đều chăm chỉ dậy sớm giúp mẹ tưới hoa, mặc dù chỉ là những đóa hoa dại nhưng chúng xinh đẹp và rực rỡ. Cô nghĩ rằng mình như đang mơ, mơ thấy bản thân mình ở trong một khu vườn cổ tích, sân vườn trải đầy màu xanh của cỏ, trước cổng lại có dàn hoa leo khắp tường, có hoa màu đỏ màu vàng tràn đầy sức sống.
Có tiếng chuông cửa, Tiểu Vũ vội vã chạy đi mở cửa. Trước mắt là một người đàn ông mang đôi giày màu trắng có chút vết bẩn ở mũi, đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần jean đen có phần rách rưới ở đầu gối , bên trên mặc một chiếc áo T-shift màu nâu nhạt nổi bật nước da trắng ngần, cánh tay có phần gầy và đầy gân guốc khẽ giơ lên sau đó đặt vào đầu Tiểu Vũ, xoa vài cái, cô ngước nhìn:
“ Cô bạn nhỏ, sao e mở cửa lâu thế !
”
“ Là Ngô Tử Lỗi, anh ấy đến thăm mình rồi.
” Tiểu Vũ vội vàng ôm lấy cánh tay gầy guộc đó :
“ Em đợi anh từ sáng đến giờ, sao anh đến muộn thế?”
“ Cho em nè.
.
.
.
.
.
” Lỗi nói rồi đưa cho Tiểu Vũ một túi đồ nặng trịt, bên trong chất đầy họa cụ.
Tiểu Vũ nhận lấy, bàn tay vẫn ôm chặt cánh tay người đàn ông, cô cười tít mắt. Khuôn miệng bé nhỏ cong lên, cô cười mắt cũng biết cười, ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng, rọi lên khuôn mặt bé nhỏ của cô bé khiến người đối diện xiêu lòng vì sự trong trẻo, thuần khiết này .
“Cám ơn anh Lỗi , sau này ghé lại thường xuyên anh nha !
”
Anh lại xoa đầu cô, sau đó từ từ tiến vào nhà:“Dì Tâm, con đến rồi đây, mẹ con có gửi cho dì một cái túi đan, là chính tay bà ấy đan, nói là hy vọng dì sẽ thích. “
“Tức nhiên rồi, dì sẽ dùng nó để đi chợ hằng ngày. Con ngồi đi, đã ăn gì chưa, một lát ở lại ăn cơm với dì rồi về.
”
“Lần này không được rồi, chiều con có tiết học, con qua thăm dì và Tiểu Vũ một lát là con phải đi rồi .
”
“ Ừ, vậy con con có thời gian thì thường xuyên qua thăm Tiểu Vũ, nhà dì mới chuyển đến đây, dì sợ nó buồn, nó cũng hay nhắc đến con.
.
.
.
.
.
”
“ Không biết nhắc con là vì nhớ con hay nhớ quà của con nữa.
.
.
.
.
” Lỗi nói rồi quay qua nhìn Tiểu Vũ vẫn là cái điệu nũng nịu ấy, chỉ muốn người ta phải thêm phần nuông chiều.
“ Bao giờ em đi học lại? “
“ Thứ hai tuần sau ạ. “
“ Thế đã chuẩn bị hết chưa, có cần anh dẫn đi mua gì không.
.
.
.
.
.
? ”
“ Em chuẩn bị cả rồi, nhưng mà mới đến đây em thấy hơi chán ạ, hay là anh bao giờ có thời gian dắt em đi xem vài vòng thành phố được không ạ ?“
Gương mặt Ngô Tử Lỗi điềm nhiên, hình như đã đoán trước được, đôi chân mày thanh mảnh có phần rậm rạp từ từ nhíu lại, đôi mắt to dài nhìn chầm chậm vào cô, khóe miệng bỗng cong lên, anh cười bảo:
“Thế chủ nhật này anh dẫn đi nhé.
.
.
.
.
. nhưng em phải tự xin phép mẹ, anh không nói giúp đâu! ”
“Chuyện nhỏ, vậy nhớ tới đón em đấy.
” Cô vui vẻ đáp.
Hôm đó là một buổi tối có thời tiết mát mẻ, Tiểu Vũ trong một chiếc váy ngắn màu trắng qua đầu gối, cẩn thận lộ ra đôi chân nhỏ nhắn.
Gương mặt nhỏ nhắn trong mái tóc dài ngang eo, đôi mắt long lanh, chiếc mũi nhỏ xinh thẳng tấp, nở một nụ cười thật tươi, dáng vẻ của thiếu nữ 16 thật đẹp, cô nhìn mình trước gương xoay vài vòng, cẩn thận xem từng nét trên gương mặt mình, tiếng chuông cửa làm cô thêm phấn khích:
“ Mẹ ơi, con phải đi đây, con sẽ về sớm ạ.
.
.
.
.
.
.
”