Lam Nguyệt Quang

Lam Nguyệt Quang

Cập nhật: 09/06/2024
Tác giả: Tịnh Lam
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 78
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Teen
Tiểu thuyết
Truyện Ngược
Hiện Đại
Truyện Sắc
     
     

Trước mặt cô một người cao lớn, mặc một chiếc sơ mi màu kem, phối với quần tây tối màu, gương mặt thanh tú, sóng mũi cao, hai hàng mi cong dài, nở một nụ cười:

“ Đi thôi ! “

“ Chúng ta đi bộ hả ? ” Cô nhìn quanh không thấy phương tiện di chuyển nào rồi vội hỏi.

“ Đúng vậy. Mình đi bằng tàu điện, thuận tiện anh sẽ hưóng dẫn em cách đi đến trường bằng tàu điện, sau này có thể tự đi học, không cần ba mẹ bận tâm đưa đón. ”

“ Em không biết là anh yêu môi trường vậy đó, không phải anh là phú nhị đại sao ?”

“Anh còn nhiều điều mà em còn chưa biết lắm, ở thành phố này người ta toàn di chuyển bằng tàu điện, đi học hay đi làm cũng thế, vừa tiện lại vừa bảo vệ môi trường. “

Ánh mắt Tiểu Vũ nhìn anh đầy trìu mến, tâm tư như lộ rõ trong đôi mắt.

Sau một lúc, đòan tàu đã dừng lại, trước mắt cô là một con phố vô cùng phồn hoa, nhà cao tầng chồng chéo nhau, người qua lại tấp đập , có người vội qua đường, có người vội chen chúc vào những đám đông đang vây kín thứ gì đó.

Ánh đèn trên phố thật lộng lẫy, rọi sáng trên gương mặt nhỏ bé, đường nét trên gương mặt cô không quá mỹ mều nhưng đôi mắt biết cười của cô làm gương mặt ấy trở nên đầy thu hút, dáng người nhỏ nhắn 1m55 của cô nấp sau người anh to lớn, chiều cao này luôn bị Ngô Tử Lỗi trêu chọc vì hắn cao tận 1m85…...

.

Họ chỉ cách nhau vài tuổi nhưng thân hình cao lớn của Ngô Tử Lỗi khiến anh trông đứng đắn trưởng thành hơn so với tuổi.

Nhưng Tiểu Vũ chẳng bao giờ cảm thấy buồn hay tự ti, vì chính sự nhỏ bé này làm cô cảm thấy luôn được Ngô Tử Lỗi che chở.

Chiếc váy trắng tinh được chiếu sáng bởi hàng ngàn ánh đèn lấp lánh, dòng người đông đúc, họ chen chúc nhau để xem biểu diễn đường phố, có người phấn khích nhảy cùng, cũng có vài người chỉ trỏ nói thầm vs nhau điều gì đó. Đúng lúc đó, có một người đàn ông xém chút va vào cô, như một phản ứng tự nhiên cô nép mình vào người Ngô Tử Lỗi.

“Mình qua đó xem đi!

” Nói rồi bọn họ cầm tay nhau chạy về hướng đám đông. Sau một hồi chen lấn, Tiểu Vũ cũng tìm được chỗ đứng.

Có ai đó đã đẩy cô về phía trước, cô vô ý ngã về phía trước, gương mặt cô đụng phải một thứ gì đó, hình như mặt cô đã áp sát vào ngực ai đó, hai má cô ửng hồng, hai thân thể tự nhiên dính lấy nhau, có một bàn tay vòng lên eo cô, kéo cô về gần hơn, rồi ôm chặt, hơi nóng từ lồng ngực phát ra, trong khoảnh khắc đó cô chỉ nghe thấy mỗi tiếng “ bịch, bịch” cô chẳng còn nghe thấy điều gì ngoại trừ nhịp tim của người đó.

Cô ngẩn mặt nhìn: “ Mình đang ở trong vòng tay của Ngô Tử Lỗi ? Âm thanh vừa nảy là nhịp tim của anh ta sao?” cô ngẩn người suy nghĩ.

“ A, em xin lỗi, em không cố ý.

Ngô Tử Lỗi cuối xuống, đôi môi ghé sát vào tai cô, thì thầm:

“ Em không sao chứ, em nắm chặt tay anh đừng để bị lạc, chúng ta qua bên kia đi……”

Nói rồi anh lập tức nắm lấy tay cô rồi từ từ di chuyển ra khỏi dòng người. Lúc này tim của Tiểu Vũ đập nhanh không tưởng, như có dòng điện chạy trong người, má cô nóng lên, bất giác cảm thấy vô cùng hồi hợp.

Hơi nóng từ bàn tay người đàn ông mặt lan toả trên tay cô, sự ấm áp này khiến cô chỉ muốn thời gian dừng lại ở thời khắc này.

“ Mặt em đỏ thế, nóng lắm phải không? Em muốn uống gì không?”

Tiểu Vũ ấp úng :

“ Vâng ạ, mình mua tiệm bên kia đường đi…….

Tiểu Vũ dắt tay Ngô Tử Lỗi đi, cô đi phía trước, cứ cười tít mắt , chính cô cũng không là hiểu mình đang vui vì điều gì.

Bỗng có tiếng gọi của ai đó :

“Tử Lỗi, Tử Lỗi……”

Bọn họ quay người, nhìn về hướng dòng người đông đúc kia, Tử Lỗi chợt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, vẫy tay.

“Chi Hàm, cậu cũng đến đây dạo sao?”

“Đúng rồi, tớ cùng bạn thân đến đây….

nhưng cậu ấy có việc bận phải về trước rồi, cậu đi cùng em gái sao ? Có ngại để tớ đi cùng không?

Nói rồi lập tức liếc nhìn người bạn bên cạnh, dường như họ đang dùng ánh mắt để trao đổi gì đó, người bạn kia vội vàng đáp:

“Vậy tớ đi trước nhé, tạm biệt mọi người”

Tiểu Vũ chưa kịp chào hỏi thì cô gái đó đã quàng tay vào tay Tử Lỗi, anh ấy cũng không phản ứng mà vui vẻ hỏi:

“Cậu muốn uống gì không ? À đây là chị Hàm bạn cùng lớp với anh. Còn đây là Tiểu Vũ, em gái tớ. “

“Cậu có em gái á? Sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến ? “

“Tớ và em ấy từ nhỏ đã quen biết nhau.

“Em chào chị !

“ Em xinh quá, chào em, rất vui được gặp em, chị và Lỗi là bạn thân của nhau, em gái cậu ấy cũng là em gái chị, nên cứ thoải mái em nhé !

Bọn họ bước về phía trước, hai cánh tay vẫn ở vị trí thân mật ấy, Tiểu Vũ bước chậm ở phía sau, ánh mắt có chút gì đó buồn bã, cô gái phía trước trông thật xinh đẹp, mái tóc xõa ngang vai, chiếc áo thun ngắn bó sát làm lộ rõ đôi vai gầy, chị mặc một chiếc quần thụng đầy cá tính, không hở bất cứ bộ phận nào trên cơ thể nhưng mùi hương phát ra từ người chị cũng đủ thu hút người xung quanh.

Bọn họ cười nói vui vẻ với nhau, họ nói về những câu chuyện trên lớp, những bài tập chuyên môn. Tiểu Vũ nghe không hiểu gì, cũng phải, bọn họ vốn đã là người của hai thế giới khác nhau, anh ấm áp nhưng lại chọn học kinh doanh, lý trí và cần phải sáng suốt. Còn cô, từ bé đã thích vẽ, tính cách lại hướng nội, không thích tiếp xúc với người lạ. Cô luôn sống trong chiếc vỏ của mình, cô chẳng thấy cô đơn khi không có bạn bè, cũng chẳng thấy nhàm chán khi cả ngày chỉ ngồi một góc để vẽ vời.

Nhưng chính lúc này đây, cô thấy chính mình thật lạc lõng, người ngồi trước mặt đã bên cạnh cô từ khi còn nhỏ, vậy mà tự nhiên cảm thấy thật xa lạ , họ giờ chỉ cách cô một bước về địa lí, nhưng khoảng cách về tâm hồn có lẽ là xa cả ngàn dậm.

“ Này, em đang nghĩ gì thế.

.

.

.

.

.

? Ngồi ngẩn ra đấy vậy. ”

“ Em không ạ, chắc em phải về sớm, ngày mai là em phải bắt đầu đến lớp rồi .

“ Được, chúng ta về thôi, Hàm cùng đường với bọn tớ mà nhỉ ?”

“Ừ, tớ đi tàu điện đến, các cậu đi bằng gì ?”

“Bọn tớ cũng vậy, cùng đi đi.

Chuyến tàu cuối của hôm nay thật đông đúc, họ chen lấn nhau để lên được tàu. Tử Lỗi một tay nắm lấy dây túi của Chi Hàm, vẻ lo lắng, người quay về phía Tiểu Vũ nói:

“ Em theo sát anh nhé, đừng để bị lạc.