Trên con đường vắng dưới ánh đèn hiêu hắt, dáng một người đàn ông cao gầy lủi thủi bước trên đường. Chưa bao giờ Ngô Tử Lỗi thấy mình cô đơn như thế. Từng bước chân nặng trĩu, anh vắt tay vào túi quần chầm chậm đắm mình vào sự cô đơn.
Lâu nay anh vẫn luôn như thế, trước mặt người khác anh luôn là một chàng trai khai lãng. Anh quen với việc một mình ngậm nhấm nỗi buồn. Hôm nay là một ngày thật tệ đối với anh. Anh phát hiện bố mẹ mình đã ly hôn, đó là một cú sốc lớn đối với anh vì trước mặt anh họ chưa bao giờ bất hòa hay cãi vã.
Ngô Tử Lỗi dừng lại, anh đứng trước một căn nhà hai tầng có gác mái treo đầy những dây đèn màu vàng trông rất ấm áp, tay anh lọ mọ sờ vào túi quần tìm chìa khóa, nhưng trong túi quần trống rỗng, ví cùng điện thoại của anh cũng biến đi đâu mất.
Anh chau mày, bất giác nghĩ ra điều gì đó. Lúc nảy trên đường về có một người đàn ông va vào anh, vì trong đầu anh mãi nghĩ về chuyện gia đình nên anh cũng để ý đã bị mất đồ, anh lắc đầu mỉm cười ngán ngẩm: “ Hy vọng anh ta sẽ ăn một bữa thật ngon với số tiền đó của mình.
”
“Giờ mình phải làm gì đây.
” Anh ngẩn người một lúc, sau đó quyết định đi về hướng ngược lại.
Lúc này đã là 11 giờ hơn, anh do dự đứng trước cánh cổng màu trắng, bên trong ngôi nhà đã tắt hết đèn, chỉ còn lại tầng hai loe lói chút ánh sáng.
“Sao giờ này con còn ở đây? Có việc gì sao? ” Tiếng một người phụ nữ trung niên phát ra từ phía sau.
Ngô Tử Lỗi quay người, là mẹ của Tiểu Vũ, anh vui mừng như gặp được cứu tinh: “ Không phải, trên đường về con bị người ta móc túi lấy mất điện thoại và ví tiền...
.
.
.
. trong đó còn cả chìa khóa nhà nên con.
.
.
.
.
.
” nói đến đây anh bị mẹ Tiểu Vũ ngắt lời.
“Con vào nhà rồi nói.
”
Ngô Tử Lỗi ngoan ngoãn theo sau, miệng luyên thuyên: “ Con xin lỗi, muộn như vậy rồi vẫn đến làm phiền dì.
.
.
.
.
.
”
Mẹ Tiểu Vũ dẫn anh lên một căn phòng ở tầng 2, đối diện còn một căn phòng có cửa gỗ sơn màu sáng, trên cửa dán hình những bông hoa nhỏ. Mẹ Tiểu Vũ quay người lại nhìn anh dịu dàng đáp: “ Hôm nay muộn rồi nên con cứ ngủ ở đây đi, ngày mai rồi tính tiếp.
”
“Cảm ơn dì, dì ngủ ngon.
” nói xong Ngô Tử Lỗi mở cửa, căn phòng có phần trang trí đơn giản, ở giữa phòng là một cái giường lớn, bên cạnh là một chiếc tủ, bên trong đã chuẩn bị sẳn vật dụng cá nhân cho khách đến nhà. Anh chậm rãi nhìn một vòng, đầu óc trông rỗng.
Lúc này anh chẳng quan tâm gì nữa, thả người rơi tự do xuống giường, hôm nay anh mệt đến mức chỉ cần nằm xuống là có thể vào giấc ngay. Nhưng chật vật xoay mình, mắt anh vẫn mở to, mắt dán chặt vào trần nhà.
Ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân, anh đưa tay vớ lấy chiếc chăn đắp kín người, hai mắt nhắm lại. Tiếng bước chân ngày càng gần, lại có tiếng mở cửa, một người dáng người thấp gầy bước đến, đèn trong phòng đã bị Ngô Tử Lỗi tắt hết, căn phòng chỉ còn chút ánh sáng loe lói của đèn ngoài sân rọi vào.
“Anh Lỗi, anh ngủ chưa?” Tiểu Vũ khẽ gọi, một phần sợ đánh thức anh, một phần muốn xác định anh đã ngủ chưa.
Trần Tiểu Vũ gọi hai tiếng nhưng chẳng thấy lời đáp, cô từ từ vén chiếc chăn lên, đặt lưng nằm xuống bên cạnh anh. Ngô Tử Lỗi có chút kinh ngạc, anh chỉ giả vờ ngủ để không phải kể về ngày hôm nay của mình, mọi việc xung quanh anh vẫn cảm thấy rõ mòn một.
Bất ngờ, Tiểu Vũ nhẹ nhàng nới người mình áp sát vào lưng Ngô Tử Lỗi tay cô vòng qua eo Ngô Tử Lỗi. Anh há hốc mồm, nhưng lại không dám động đậy sợ cô phát hiện ra mình chỉ giả vờ ngủ.
Lưng anh cảm thấy có hơi nóng , có thứ gì đó rất mềm dán chặt vào lưng anh. Mặt anh bắt đầu đỏ, thầm nghĩ : “Cô gái sau lưng là Tiểu Vũ sao? Em ấy định làm gì?”
Trần Tiểu Vũ nằm lùi xuống, đưa mặt dụi vào lưng anh, tay cô cũng từ từ tiến lên phía lòng ngực xoay tròn, đôi vai rắn chắc của người đàn ông rẽ run rẩy. Hơi thở dần gấp gáp. Ngô Tử Lỗi vùng dậy đưa tay nắm lấy bàn tay hư hỏng đang mơn trớn cơ thể anh. Ngô Tử Lỗi dùng lực xoay người mạnh một cái, phút chốc Trần Tiểu Vũ đã nằm gọn trong vòng tay anh.
Hai người với khoảng cách gần nhất, nhìn nhau không chớp mắt. Ánh mắt cả hai khác với sự đơn thuần thường ngày, lúc này chỉ có sự chiếm hữu. Cơ thể to lớn của Ngô Tử Lỗi nằm đè lên người Trần Tiểu Vũ, gương mặt anh hiện rõ dục vọng, nhẹ nhàng cuối mặt sát vào tai Trần Tiểu Vũ, nói khẽ một câu với chất giọng trầm, giọng anh như bị tiếng thở đè nén: “Từ lúc nào em hư đến vậy? Chắc anh phải đánh đòn quá!
”
Gương mặt Tiểu Vũ ửng đỏ luôn, ánh mắt đảo lên trên trần nhà không dám tiếp tục nhìn thẳng vào Ngô Tử Lỗi, đôi môi căng mọng có chút son bóng nhấp nháp như muốn nói gì đó: “Em.
.
.
.
.
.
”
Chưa kịp cất lời, môi cô đã bị Ngô Tử Lỗi khóa chặt. Nhịp tim dần tăng lên, chỉ nghe thấy tiếng tim đập như sấm của Ngô Tử Lỗi, đôi môi mềm mại kia đang lướt trên môi cô, hai mắt anh khép chặt. Cô kinh ngạc đôi mắt trợn tròn, hai tay khẽ đẩy người Ngô Tử Lỗi ra phản kháng yếu ớt. Rõ ràng cô là người bắt đầu nhưng lại dễ dàng để Ngô Tử Lỗi nắm thế thượng phong.
Cô đưa tay đẩy ra, tay cô mềm mại chống vào bụng Ngô Tử Lỗi, vô tình lại khiến anh ta thích thú hơn, đôi môi ẩm ướt không ngừng chạm vào, đầu lưỡi đối phương cũng bắt đầu đưa vào bên trong khuôn miệng, thỉnh thoảng cô lại bị cắn nhẹ một cái như đang trêu chọc. Lúc này Tiểu Vũ đã không còn sức phản kháng, hai tay ôm chặt lấy eo của Ngô Tử Lỗi, hai thân thể như quyện vào làm một.
Đôi bàn tay của Ngô Tử Lỗi cũng bắt đầu hư hỏng, anh vòng một tay đặt lên cổ Trần Tiểu Vũ, luồng qua mái tóc mềm mọc có hương thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng đẩy cô gần anh hơn nữa. Một tay còn lại Ngô Tử Lỗi bắt đầu mạnh dạn khám phá vùng đồi núi, thân hình nhỏ nhắn nhưng 3 vòng đầy đặn của Tiểu Vũ khiến anh có chút bất ngờ, cô em gái nhỏ ngày nào giờ đã là thiếu nữ.