Lam Nguyệt Quang

Lam Nguyệt Quang

Cập nhật: 09/06/2024
Tác giả: Tịnh Lam
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 77
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Teen
Tiểu thuyết
Truyện Ngược
Hiện Đại
Truyện Sắc
     
     

“Mẹ, con về rồi đây, con đói chết mất!

” Tiểu Vũ từ cửa bước vào, đặt ba lô trên ghế ngồi thở hùng hục.

“Con rửa tay đi rồi xuống ăn cơm, hôm nay mẹ nấu sườn ram món con thích đấy!

“Vâng ạ.

” Tiểu Vũ chạy một mạch lên lầu, vừa mở cửa phòng ra cô đã thấy một túi giấy màu đen đặt ngay ngắn trên giường. Bên trên còn có một mẫu giấy nhỏ, viết vài dòng chữ:

“ Chúc em năm học mới mọi việc đều thuận lợi, đạt được thành tích cao. Cô gái nhỏ của anh đừng tự ti mà hãy dũng cảm lên, kết giao thật nhiều bạn bè em nhé. Chúc em may mắn! Ngô Tử Lỗi.

Tiểu Vũ khóe mắt cay cay, trên tay cầm mảnh giấy nhỏ, cô bất giác mỉm cười:

“Anh ấy đã đến đây sao? Mình cảm động chết mất.

Tiểu Vũ mở túi, bên trong là một chiếc váy màu hồng nhạt, dáng váy có hơi xòe ra một chút, bên trên còn đính những hạt cườm lấp lánh, trông như một chiếc đầm công chúa.

Tiểu Vũ cười lớn: “Ôi trời, anh ấy đem áo của em gái anh ấy tặng mình sao?”

Mặc dù chiếc váy nhìn hơi trẻ con nhưng cô vẫn vui vẻ treo vào tủ, ngắm nhìn một hồi lâu. Trong lòng vui đến khó tả, cảnh tưởng cô mặc chiếc váy công chúa, năm lấy tay hoàng tử trong mơ cả hai đùa vui chạy nhảy khắp đồi đầy hoa hiện ra trong đầu óc cô, bất giác cô cười khinh khích.

Tiểu Vũ bước xuống từng bậc than, giọng ríu rít hỏi: “Mẹ ơi hôm nay có phải anh Lỗi đẫ đến nhà không?”

“Đúng rồi, sáng nay nó có đến, nó có gửi cho con một túi đồ, con đã thấy chưa?” Mẹ Tiểu Vũ đáp.

Cô ngập ngừng một hồi lâu mới đáp: “Dạ có ạ. Mẹ thay con cảm ơn anh ấy nhé! ”

Tiểu Vũ vẫn còn nhớ chuyện đi chơi hôm ấy, cảm giác như bị bỏ rơi ấy làm sao cô quên được, nên tạm thời cô không muốn gặp Ngô Tử Lỗi để tình cảm tầm kín của cô có thể phần nào không lớn lên theo thời gian.

“Sao em không tự nói với anh? ”Có tiếng người đàn ông vọng vào nhà bếp. Người đàn ông cao ráo kia chậm rãi bước vào, kéo ghế ngồi bên cạnh Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ giật mình, nghĩ trong đầu: “Là Ngô Tử Lỗi, sao anh ấy chưa về nữa?” Trong lòng có chút gì đó vừa phấn khích vừa bối rối:

“Em cảm ơn anh ạ!

” Tiểu Vũ kìm nén cảm xúc lạnh lùng đáp, nghĩ cứ cảm ơn cho qua chuyện.

Ngô Tử Lỗi đắc ý, khóe miệng cong lên, xoa xoa đầu Tiểu Vũ: “Dạo này em đi học thế nào, đã quen với lớp chưa?”

“Vui lắm ạ!

” Tiểu Vũ trả lời ngắn gọn. Mặc dù đã giả vờ không quan tâm đến sự xuất hiện của Ngô Tử Lỗi nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được, im lặng một hồi lâu cô cất tiếng hỏi:

“Sao anh lại ở đây, em tưởng là anh về rồi!

Ngô Tử Lỗi tranh thủ lúc mẹ Tiểu Vũ đang loay huây trong bếp, anh tiến đến, áp sát người mình vào cánh tay Tiểu Vũ, gương mặt từ từ tiến gần, nói vào tai cô:

“Vì anh muốn gặp em, sao, em đã hôn vào ngực anh rồi mà lại muốn chạy trốn á?”

Tiểu Vũ có chút hoảng, cô đơ người , sự tiếp xúc cơ thể này khiến cô như bị mất hồn. Canh tay cô cảm nhận được sự ấm áp của lồng ngực rắn chắc kia. Tim cô đập thình thịch, hai má đỏ ửng, hai mắt mở to không dám động đậy. Lần đầu tiên anh ấy biểu hiện với cô như thế, lúc này đây cô không phải nói gì.

Không thấy Tiểu Vũ phản ứng gì, anh thấy mình hình như đã hơi quá đà, Ngô Tử Lỗi dừng lại, lập tức đứng dậy, kéo ghế lùi ra một chút rồi nói:

“ Anh đùa đấy, mẹ em bảo anh ở lại phụ dì dọn vườn sân, trồng vài cây hoa mai cho em ngắm.

Tiểu Vũ hoàng hồn, nhưng tim vẫn không ngừng hồi hợp, cô hết sức lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp:

“Vậy vất vả cho anh rồi!

Anh nghe thấy câu trả lời này của Tiểu Vũ hình như vẫn chưa hài lòng. Anh đã vất vả đào đất cả một buổi chiều mà chỉ nhận lại một câu nói lạnh lùng này của cô. Anh lại kéo ghế sát vào, hai mắt nhìn chầm chầm vào Tiểu Vũ, lạnh lùng đáp:

“Nếu em còn nói chuyện với anh theo kiểu này nữa, thì đừng trách anh...

.

.

.

.

” Ngô Tử Lỗi lại tiến sát đến tai của Tử Vũ thì thầm, lúc này đôi môi mềm mại của anh dường như đã chạm vào vành tai cô.

“Ngô Tử Lỗi, anh định làm gì? ” Tiểu Vũ người né về một bên, giả vờ bình tĩnh đáp, hai má cô nóng hừng hựng, vành tai cũng có chút đỏ lên vì mẫn cảm. Trong lòng cô biết rõ Ngô Tử Lỗi luôn xem cô như em gái hết mực nuông chiều, cô luôn ỉ lại vào điều này. Nhưng lúc này đây, chính cô cũng không chắc nữa, trong lòng cô có chút hoảng loạn nhưng cũng có chút thích thú trước sự bạo dạn này.

“Anh chẳng làm gì, chỉ là muốn tìm em chịu trách nhiệm hành động của mình thôi.

” Anh ta vừa nói vừa cười, một bên mép miệng cong lên, tỏ vẻ đắc chí.

Tiểu Vũ nhớ lại chuyện hôm trước, quả thật lúc ngã vào người anh, môi cô có đụng vào ngực anh. Nhưng từ lúc nào anh ta vô lại như thế, người đàn ông này có phải là Ngô Tử Lỗi mà cô quen biết không? Tiểu Vũ ngập ngừng, cô hít thở lấy lại bình tĩnh, khuôn miệng nhỏ nhếch lên, vành môi cong một cách méo mó, ngoan ngoãn nói:

“Anh Lỗi ăn canh không, em đi lấy giúp anh nhé, chắc hôm nay anh phụ mẹ mệt lắm.

Ngô Tử Lỗi cười lớn: “Mặt em trông buồn cười quá, không trêu em nữa, anh phải về đây em nói với dì hộ anh nhé.

” Chẳng đợi Tiểu Vũ trả lời, anh ta đứng dậy quay người rời đi.

Trên chiếc bàn đầy ấp những món ăn, chỉ còn lại Tiểu Vũ ở đó, cô thơ thẩn, những suy nghĩ luyên thuyên trong đầu, có chút hụt hẫng: “Cuối cùng thì anh nói lời nào là thật lời nào là giả?”

Cô bị Ngô Tử Lỗi trêu đến ngây người, cô có chút tức giận, không phải vì bị trêu. Mà là vì sao cô cũng chẳng biết nữa, đầu óc cô trống rỗng, chính cô cũng hiểu nổi mình.

“Lỗi đâu rồi con?” Tiếng mẹ Tiểu Vũ hỏi, trên tay bà là bát canh nóng có làn khói trắng vẫn bóc ra từ đó.

“Anh ấy về rồi ạ.

” Tiểu Vũ đáp.

“Hôm nay mẹ nhờ nó đến phụ mẹ trồng vài cây mai, chắc là mùa đông năm sau hoa sẽ nở, chắc là đẹp lắm.

” Ánh mắt bà long lanh, nhìn về hướng những cây non mới trồng.

Tiểu Vũ chẳng đáp lại, chỉ chăm chú ngồi ăn món sườn mình yêu thích.