Lão Và Em

Lão Và Em

Cập nhật: 24/06/2024
Tác giả: YuuNg
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 160
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Dị Giới
Truyện Teen
Tiểu thuyết
Truyện Cười
Hiện Đại
Bách Hợp
Phương Tây
Việt Nam
Hài Hước
     
     

- Cho tôi một cà phê sữa nhé!

- Ấy, thêm chút sữa nhé! Cà phê hôm nay hơi đắng.

- Một phần bánh trà xanh. À không, cậu gì ơi, cho tôi đổi lại vị sô-cô-la nhé!

- Bàn này hết giấy rồi cậu ơi!

- Cho tôi xin cái thìa khác, thìa tôi vừa rơi xuống đất.

- ...

.

Lão lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi quay người đi. Lát sau mang ra một cái thìa mới, nặng nề đặt cạch một cái xuống bàn. Tôi cười tươi như hoa, cầm lên cái thìa vẫn còn sót lại hơi ấm của Lão.

- Cảm ơn Lão nhé! À tôi lại nhầm rồi.

Lão lần nữa lại liếc tôi một cái không mấy thiện cảm rồi rời đi.

Từ ngày biết Lão làm ở quán cà phê này, không ngày nào tôi không đến đây. Ở đây đồ uống cũng ngon, bánh cũng ngọt, lại còn được nhìn thấy Lão mỗi ngày, huống hồ gì hiện tại Lão bổ mắt thế này thì bảo sao không thích cơ chứ?! Mỗi lần tới đây tôi đều yêu cầu Lão phục vụ, hơn nữa mỗi lần đều kiếm cớ để tiếp cận Lão, lúc thì nhờ cái này, lúc thì yêu cầu cái kia. Lão khó chịu ra mặt nhưng cũng chỉ biết làm theo. Ai bảo khách hàng là thượng đế cơ chứ, tôi là thượng đế thì đương nhiên Lão phải phục vụ thật tận tình rồi.

Tôi tiến về phía bảng bầu chọn treo ở góc trong cùng của quán, trên đó có treo hình ảnh của các nam phục vụ trong quán, cả những người làm pha chế. Mọi người đều cười, hoặc tạo dáng rất ngầu, chỉ có mỗi Lão đứng nghiêm mặt chẳng khác gì chụp ảnh thẻ. Nhan sắc Lão thuộc dạng nằm trong top yêu thích, thái độ phục vụ cũng tốt nhưng là Lão không biết lấy lòng khách, lại càng đừng nói gì đến việc lấy lòng con gái. Người ta bảo một Lão sẽ làm một, người ta bảo lấy cái thìa màu xanh chắc chắn Lão sẽ không lấy cái màu vàng, nhưng là Lão không hề cho người ta thấy là Lão đang phục vụ họ. Lão cứ sao sao ấy, vô cùng nghe lời, vô cùng cứng nhắc. Người ta phục vụ khách, đặc biệt là khách nữ thường rất hay cười, cũng rất thân thiện, quan tâm phục vụ họ như một nàng công chúa đích thực, huống hồ ai cũng đều rất ưa nhìn. Còn Lão chẳng khác gì con rô-bốt có cái mặt đẹp được lập trình sẵn. Vậy nên mặc dù Lão rất đẹp trai nhưng chẳng tuần nào Lão được dẫn đầu.

Tôi bầu chọn cho Lão. Có anh phục vụ kia nhìn tôi cười, tôi cũng lịch sự đáp lại. Tôi đi về chỗ, người kia cũng theo tôi về chỗ, còn rất tự nhiên ngồi xuống đối diện tôi.

- Anh ơi, em không có yêu cầu anh phục vụ.

Quán hiện tại đang vắng khách. Một vài nam nhân viên cũng ngồi tiếp chuyện với các cô gái mà họ phục vụ. Ở đây rất thoáng, bình thường nhân viên cũng có thể ngồi chung bàn rồi trò chuyện, chơi trò chơi với khách, cũng vì thế mà rất nhiều người thành đôi thành cặp. Ai mở ra cái quán này cũng quá biết kinh doanh đi, đã bày biện trai đẹp đã đành, còn cho phép tiếp xúc với hiện vật.

- Chờ em đến yêu cầu thì biết bao giờ anh mới được nói chuyện với em.

Anh ta nháy mắt, bày ra nụ cười sát gái chuyên nghiệp. Nếu tôi không lầm thì anh ta là người đang dẫn đầu bảng xếp hạng mấy tuần nay. Cái bảng xếp hạng đó cũng không phải chỉ để cho đẹp, tiền thưởng hơn nhau bao nhiêu đều do cái bảng đó định đoạt.

- Anh trai.

.

.

Tôi khó chịu không muốn tiếp chuyện, anh ta còn nhảy vào chen ngang lời tôi.

- Anh tên Vũ, Anh Vũ.

Tôi biết tên anh làm gì chứ anh trai?

- Mời anh đi cho!

- Nào nào, đừng đanh đá thế! Anh chỉ muốn nói chuyện với em tí thôi mà.

- Nhưng em không muốn nói chuyện với anh.

Anh ta lại cười, lại còn cười kiểu rất vui vẻ. Nếu như là Lão, chỉ cần cười nhẹ một cái tôi chắc chắn đã giơ tay xin hàng. Còn mấy tên dùng vẻ bề ngoài để làm khổ con gái kiểu này, có xếp chồng từ tầng một lên đây tôi cũng xin kiếu.

- Thích tên đó hả?

- Anh đến đây chỉ để hỏi vậy thôi sao?

- Tất nhiên không. Đến để hỏi em, bao giờ mới chú ý đến anh?

Đấy, lại không phải là dạng lươn lẹo lừa lọc con gái nhà lành à?

- Anh còn câu nào mới hơn không?

- Anh đang nghiêm túc tán tỉnh em đấy. - Anh ta tiếp tục cười cợt.

- Em biết. Giờ anh đi được chưa?

Một ly nước lọc được đặt xuống không mấy nhẹ nhàng trên bàn tôi. Mùi nước xả vải thoang thoảng vờn quanh mũi.

- Thay nước.

Lão chậm rãi nói ra hai từ, biểu tình vẫn quanh quẩn ba từ "không-cảm-xúc". Xong xuôi, Lão không rời đi lập tức mà đứng như bức tượng bên cạnh bàn. Lão nhìn tôi, tôi nhìn Lão. Lão càng nhìn tôi hơn, tôi bối rối tránh né ánh mắt của Lão. Tôi có cảm giác như Lão đi bắt quả tang tôi ngoại tình ấy.

- Anh thực sự nghiêm túc đấy.

Tại sao trên đời này có tên vô duyên vừa mặt dày lại còn không biết thức thời đến thế cơ chứ? Mặc Lão đứng như tượng đài bên cạnh bàn, Anh Vũ vẫn tiếp tục lải nhải, kiểu như có Lão càng khiến anh ta lên tinh thần hơn hay sao ấy.

- Bàn này em phục vụ.

Rốt cuộc Lão cũng nói ra cái câu chủ chốt, rõ ràng ngay từ đầu hành động của Lão đã muốn đuổi anh ta đi rồi. Chẳng qua là người này mặt dày mày dạn, làm sao có thể bỏ đi dễ dàng đến thế?! Tôi không biết tại sao tự dưng Lão lại làm thế, nhưng đúng là Lão làm tôi tiếp tục ảo tưởng nữa rồi.

- Thế đổi với anh.

Lão nhìn tôi, cứ kiểu như ra lệnh bắt buộc tôi phải tử chối ấy. Mà thực ra Lão không làm thế tôi cũng sẽ không đồng ý. Cơ mà, không phải Lão muốn tôi đổi người phục vụ khác lắm hay sao? Lão lúc nào cũng mang bộ mặt khó chịu khi tôi chỉ định Lão phục vụ cơ mà.

- Em không đồng ý.

Thế rồi anh trai kia cũng đi, mà trước khi đi còn nháy với với tôi rõ đểu. Lão thì mang tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tôi vốn nghĩ Lão sẽ không bao giờ ra mặt giúp tôi đâu. Lão ngồi xuống trước mặt tôi, ngay cái ghế Anh Vũ lúc nãy rồi, vũ trụ nhỏ trong lòng tôi nổ tưng bừng như có pháo hoa.

Tôi hớn hở nhìn Lão, chờ Lão mở miệng nói chuyện với tôi, chờ Lão nhận người quen với tôi, chờ Lão giải thích việc ra mặt giúp tôi. Tôi hớn hở chờ Lão, chờ Lão, thiếu điều quẩy đuôi như cún con ra hiệu để Lão cho ăn. Nhưng 5 phút trôi qua, 10 phút trôi qua, tiếp theo hàng chục phút trôi qua, Lão vẫn không mở miệng nói với tôi một câu nào. Lão chỉ nhìn tôi, cái gì cũng không nói.

- Cậu có biết nhìn người lạ chằm chằm như thế là bất lịch sự lắm biết không?

- Cậu là người lạ sao?

- Lão đã nhận ra tôi sao?

- Cũng không thể giả chết mãi được.

Tôi cười như nở hoa. Lão chấp nhận tôi bằng một con người khác của Lão, điều đó cho thấy ít nhiều tôi cũng có tí gam với Lão.

- Lão ăn bánh không? Tôi mời.

Tôi đang rất là vui sướng. Lão vẫn lạnh nhạt nhìn tôi, nhạt nhẽo phun ra mấy chữ.

- Tôi là nhân viên ở đây.

.

.

Hôm sau, tôi lại đến quán. Đó là một buổi chiều mùa hè nắng cháy da, sau khi hít đầy phổi cái không khí mát lạnh chứa đầy trong trung tâm thương mại, tôi lại thong thả đi lên tầng lầu quen thuộc. Vô tình gặp Lão ở tầng hai, Lão đi xuống siêu thị mua ít nguyên liệu cần thiết.

Tôi tíu tít đi bên cạnh Lão như con chim nhỏ, còn Lão thẳng lưng tiến về phía trước không khác gì cái cây. Tôi thầm đánh giá Lão, cảm giác mỗi ngày Lão trong mắt tôi đều sẽ đẹp hơn một tí. Vuốt hết tóc lên có thể nhìn được toàn bộ khuôn mặt, rất sáng sủa, rất đẹp trai. Hơn nữa ngũ quan cũng rất cân đối, mắt sâu, mũi cao, môi mỏng, gò má cũng rất đẹp, da dẻ lại hồng hào. Biết làm sao đây, tôi lại muốn cắn Lão quá!

Đi từ dưới lên trên tầng bốn, có rất nhiều ánh mắt dõi theo Lão. Tôi cố ý đi sát sát bên cạnh, đôi lúc còn cố tình chạm nhẹ vào tay Lão, chỉ cùng Lão bước đi song song cũng đủ khiến tôi rất tự hào. Lão luôn mang áo sơ mi trắng, hôm nay tôi cũng tình cờ mang áo sơ mi trắng. Hiểu lầm là một đôi với Lão, tôi cũng rất thích.

- Hôm nay?

- Cà phê sữa.

Lão chỉ hỏi thế rồi đi vào trong, lát sau đem ra một phần bánh cùng ly cà phê sữa. Lão ngồi đối diện tôi.

- Tôi không có gọi bánh. Tôi hết tiền rồi, thật đấy!

- Hôm nay tôi mời.

Ôi mẹ ơi, không biết mai có mưa bão hay lũ lụt gì không đây? Lúc trước tôi chỉ vô tình đổ nước lên người Lão mà Lão lấy đi một tháng tiền tiêu vặt của tôi không chút thương tiếc, bây giờ lại mời tôi ăn bánh.

- Hôm nay Mặt Trời quay quanh Trái Đất hả?

Không ai cho không mình cái gì được, Lão chắc chắn đang muốn gì ở tôi.

- Thế có ăn không?

- Ăn. Cơ mà Lão đang muốn gì ở tôi vậy?

Tôi vừa uống nước vừa ăn bánh chờ đợi câu trả lời từ Lão.

- Sau này đừng đến đây nữa.

- Tại sao?

- Tốn tiền.

Tôi ngơ ngẩn cả người, miếng bánh trong miệng cũng quên nuốt xuống. Thế giới nhỏ của tôi bỗng chốc yên lặng hẳn, yên lặng đến nỗi tôi cảm thấy có đàn quạ kêu quạc quạc bay ngang qua. Sau giây phút ấy, tôi cười như nắc nẻ.

- Lão, Lão đang quan tâm đến tình hình tài chính của tôi sao?

Lão liếc mắt nhìn tôi, giống như là đang khinh bỉ tôi xem thường cái vấn đề quan trọng đó vậy.

- Thế cậu không phải đi học hè sao?

- Có, nhưng cũng không phải cả tuần đều học.

- Cả ngày cậu đều ở đây mà.

- Lão cứ nói quá, tùy ngày thôi chứ. Lão là đang muốn đuổi tôi đi sao?

Bên kia nhàn nhạt gật đầu.

- Ừ.

- Tôi mà không đến đây thì làm thế nào mà gặp được Lão chứ.

Tôi tỏ ra uất ức, buồn rầu nói.

- Đến chịu với cậu.

Rồi Lão bỏ đi, tôi cứ nghĩ Lão tức giận. Nếu như Lão tức giận thì Lão sẽ không thèm nói chuyện với tôi nữa, tôi với Lão sẽ lại xa cách giống như xưa. Nhưng mà nếu như không đến đây thì tôi biết đến nơi nào để gặp được Lão chứ.

Trong lúc tôi đang thầm khóc trong lòng thì Lão quay lại, cầm theo một mảnh giấy nhỏ đưa cho tôi.

- Có đến thì cũng đừng đến thường xuyên quá!

Đầu tôi nổ bùm, trong lồng ngực vang lên tiếng trống tùng tùng tùng. Lão đưa tôi tờ giấy, trên tờ giấy có viết số điện thoại của Lão. Tôi còn không nghĩ đến là Lão sẽ có điện thoại cơ đấy.

Thế giới này là thế giới của công nghệ thông tin, mà Lão chối bỏ cả thế giới, đương nhiên mấy thứ như mạng xã hội gì gì đó càng không thể nhắc đến Lão. Tôi còn chưa bao giờ thấy Lão dùng điện thoại nữa là.

Tôi cầm tờ giấy cảm động suýt khóc. Tôi là người thứ mấy biết được số điện thoại hiếm hoi này của Lão vậy?

- Tôi có thể gọi chứ?

Lão miễn cưỡng gật đầu.

- Tôi cũng có thể nhắn tin sao?

- Ừ.

- Hình như hôm nay là ngày tận thế rồi.

Tôi cảm động thiếu điều chảy nước mắt nước mũi để diễn tả cảm xúc bây giờ thôi. Lão khoanh tay nhìn tôi kiểu hối hận vì đưa trứng cho ác vậy.

Mãi về sau, khi tôi nhắc lại chuyện này. Tôi vẫn không hiểu tại sao Lão đột nhiên lại tốt với tôi đến thế.

Lão chỉ hờ hững đáp:

- Chắc lúc đó não anh có vấn đề, không kiểm soát được hành động.

- Nói thật đi. Lúc đó anh phải lòng em rồi phải không?

- Không, anh tiếc tiền.

Nhưng mà, tiền có phải của anh đâu?

.

.

- Này Lão, hỏi thật nhé, sao Lão lại đi làm công việc thế này?

- Bán sắc lấy tiền.

---

#mess6:

"Trên đường về Lão ghé tiệm bánh mua bánh cho em với nhé!

"

Gửi lúc 15h36'.

"Anh lỡ về nhà rồi!

"

Gửi lúc 17h23'.

Cùng lúc cửa bật mở, người nào đấy thản nhiên bước vào nhà. Lão bớt nhạt nhẽo đi có được không?