Lão Và Em

Lão Và Em

Cập nhật: 24/06/2024
Tác giả: YuuNg
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 155
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Dị Giới
Truyện Teen
Tiểu thuyết
Truyện Cười
Hiện Đại
Bách Hợp
Phương Tây
Việt Nam
Hài Hước
     
     

.

"Lão làm đến bao giờ?"

"Cuối tháng bảy.

"

"Huhu lâu đến thế cơ á?"

"Đi ngủ.

"

Mỗi đêm tôi đều đều đặn nhắn tin với Lão, hưởng thụ cái cảm giác hồi hộp chờ đợi tin nhắn từ Lão rồi bồi hồi hạnh phúc khi nhận được tin.

Khoảng thời gian này của tôi khá vui vẻ, vì có Lão nên mùa hè năm nay trở thành một trong những mùa hè rực rỡ nhất của tôi. Lão nói chuyện với tôi vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh không đổi, nhưng sẽ không bơ tôi như trước, số chữ trong câu nói cũng ngày càng nhiều ra, đôi lúc sẽ rất nghiêm túc mà bắt nạt tôi. Lão phải chăng đang dần thừa nhận tôi vào cuộc sống của Lão?

Tôi đến quán vào một buổi tối, quán đang rất đông khách. Dường như chẳng có nhân viên nào có thể đứng ở một bàn quá lâu, một lúc chạy chỗ này, lúc sau lại chạy chỗ khác. Lão nhìn thấy tôi vẫy tay với Lão, Lão chỉ gật đầu một cái xem như đã thấy, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Anh Vũ bước đến bàn tôi, mấy cô gái xung quanh đều ngước mắt nhìn theo, khen lấy khen để anh ta.

- Cô gái xinh đẹp, không biết hôm nay anh có thể phục vụ em không?

- Không.

- Thôi nào, đừng khiến anh mất mặt chứ?

Đấy, tôi là muốn để cho anh mất mặt đấy!

Thấy tôi không trả lời, anh ta lại tiếp tục nói tiếp:

- Hôm nay ăn mặc xinh đẹp như thế, có phải để cho anh xem không?

Tôi thật muốn nôn ngay tại chỗ. Rốt cuộc độ ảo tưởng của anh ta cao đến chừng nào vậy?

Lão một lần nữa xuất hiện, nhẹ nhàng đặt ly cà phê sữa lên như xác định chủ quyền. Tôi đang suy nghĩ có thể biến tấu hoàn cảnh một chút không nhỉ? Kiểu như tôi bị lưu manh bắt nạt và Lão kịp thời xuất hiện giải vây, không phải một mà đến hai lần. Hoàn cảnh như thế, tôi có nên giả vờ cảm động không?

- Sao lại đến giờ này?

- Tôi cúp học. - Tôi toét miệng cười với Lão.

- Lười biếng.

- Cho tôi gọi một cái bánh gato nhé!

Lão nhìn tôi khó hiểu rồi cũng đi vào trong đặt món.

Hôm nay là sinh nhật của tôi, lần sinh nhật thứ mười sáu. Mười lăm tuổi, tôi quen biết Lão, tôi thích Lão, tôi theo đuổi Lão. Mười lăm tuổi của tôi đâu đâu cũng ngập tràn hình bóng của Lão, rất đẹp đẽ cũng rất mới lạ. Tôi sẽ đón mười sáu tuổi cùng Lão, mười bảy tuổi cùng Lão, mỗi năm sinh nhật đều sẽ đón cùng Lão. Dù Lão có xua đuổi tôi thế nào, tôi vẫn quyết bám Lão đến cùng.

Càng về đêm quán càng thưa dần người, khi chỉ còn tôi cũng hai ba vị khách cuối cùng, Lão mới nhìn đến tôi. Cà phê đã cạn, chỉ có cái bánh vẫn còn nguyên vẹn. Tôi đã đợi rất lâu, đợi khi quán đông khách đến lúc quán chỉ còn một mình tôi. Tôi đợi lâu đến thế chỉ để cùng Lão ăn cùng cái bánh kem chúc mừng tôi mười sáu tuổi.

Tôi vẫy tay về phía Lão đang dọn bàn cuối cùng, cười toe toét:

- Lại đây đi! Tôi mời bánh.

Lão hơi ngẩn người nhìn tôi, chắc chắn trong lòng lại mắng tôi ngốc chết đi được, chờ đến tận giờ này chỉ để mời bánh.

- Hôm nay sinh nhật tôi. Tôi mời cậu ăn bánh kem.

Sinh nhật của tôi, vì chờ một người mà đợi suốt mấy tiếng đồng hồ. Sinh nhật của tôi, đến cái nến để thổi chúng mừng cũng không có. Sinh nhật của tôi, cũng không có hát vang bài hát Chúc mừng sinh nhật. Thế nào cũng được, tôi chỉ cần có Lão là đủ rồi.

Thế mà khi Lão vừa ngồi xuống đối diện tôi, tôi vì tủi thân mà khóc. Sinh nhật thế này trông có giống sinh nhật không cơ chứ, không nến, không quà, cũng không có cả lời chúc mừng. Sinh nhật gì mà trông buồn đến thảm hại.

- Hay thôi bữa sau tôi mời cậu nhé! Trông thế này chẳng giống sinh nhật gì cả.

Lão bỏ vào trong, lát sau đem ra vài cây nến đã cũ, không biết Lão mò đâu ra. Lão tắt bớt điện trong quán, thắp nến lên. Thứ ánh sáng vàng dịu dàng hắt lên trên mặt Lão, lúc đó tôi bỗng dưng thấy Lão đẹp trai ghê gớm, đẹp trai nhất trong vô số lần tôi nhìn thấy Lão. Dưới ánh nến vàng ấm áp, tôi nhìn thấy ánh mắt Lão rất đỗi dịu dàng.

- Ngẩn người cái gì? Thổi nến đi chứ!

Tôi lấy hơi thổi tắt mấy cây nến Lão cắm bừa bãi lên cái bánh. Tôi cắt bánh, chia Lão một nửa tôi một nửa. Bánh này không lớn lắm, không giống như bánh kem sinh nhật, hai người ăn một loáng là xong. Thế mà tôi với Lão ăn rất lâu, rất chậm. Đến khi ăn xong đã là mười một giờ đêm, Lão bảo tôi chờ Lão, Lão đưa tôi về nhà.

Tôi bước song song với Lão, vai cao vai thấp đi về phía bãi giữ xe. Tôi lén nhìn tay Lão, bỗng dưng rất muốn chạm vào Lão, rất muốn ôm Lão. Lão chở tôi về trên con xe cub đời cũ. Nhìn tấm lưng rộng trước mặt, hình như lưng Lão rộng hơn tôi tưởng.

- Này Lão, tôi có một yêu cầu, Lão đồng ý nhé! Xem như là tặng quà sinh nhật cho tôi.

- Nói thử xem!

Tôi nhìn trời nhìn đất nhìn mây một hồi, cuối cùng lấy đầu ngón tay viết lên lưng Lão.

"Cho tôi ôm nhé!

?"

- Từ chối.

- Tại sao?

- Không lí do.

Tôi mặc kệ Lão, vòng tay qua ôm lấy eo Lão, má áp vào lưng Lão. Tôi cảm giác Lão cứng cả người lại. Tôi vừa ôm Lão vừa nghe nhịp tim trong lồng ngực không ngừng chạy loạn. Tôi vừa thích lại vừa lo, không biết Lão sẽ phản ứng thế nào.

- 30 giây.

- 30 phút.

Ba mươi giây làm sao mà đủ, quãng đường từ đây về nhà tôi cũng quá ngắn ấy chứ. Tôi bướng bỉnh ôm chặt Lão không chịu buông, Lão cũng mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm.

Ngày đầu tiên của tuổi mười sáu, tôi ở cùng Lão. Lão là người làm cho tôi vui vẻ nhất, cũng là người khiến tôi hạnh phúc nhất.

- Này Lão, tôi thật sự rất thích Lão.

- Từ chối.

- Lão không thể lãng mạn tí à? Nói dối một câu cho tôi vui cũng không thể sao?

- Không.

Nhạt nhẽo đến thế là cùng.

----

#mess7:

"Anh có thích mèo không?"

"Có.

"

"Meow~"

"Anh yêu em.

"

"Ngoan, đúng kịch bản. Chút về em nấu đồ ngon cho ăn.

"