Linh Trù Làm Ruộng Những Năm 60

Linh Trù Làm Ruộng Những Năm 60

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Hiểu Xuân Hoa
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 3,289
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Hiện Đại
Điền Văn
Dị Năng
     
     

Đại đội trưởng nghe Hắc Oa nói thế, ló đầu ra nhìn tình huống của Đường Thanh Thanh, quay lại giải thích với Chu Lục Hàn: "Đồng chí Chu, anh thấy chúng ta ra ngoài trò chuyện được không? Thanh Thanh mới từ chân núi trở về hơi mệt, hơn nữa thời tiết này ngồi trong sân nhà tôi cũng thoải mái hơn.

"

Thân thể Đường Thanh Thanh yếu ớt là chuyện mọi người đều biết.

Chỉ là trước kia cô luôn ở trong nhà nên mọi người không biết rõ.

Trong năm nay cô xả tang nên bị đại đội trưởng phái đi làm, mọi người mới biết rõ tình hình của cô.

Gió lớn thổi chút sẽ đau đầu, đi đường xa thì đau chân, bình thường khi đổ mồ hôi không thể đến nơi mát mẻ...

Cả người còn yếu hơn Lâm muội muội.

Lúc này chạy từ chân núi qua đây, chắc chắn đổ mồ hôi không ít, không biết có đau chân không. Đại đội trưởng bàn bạc một phen vẫn quyết định đi ra sân nói chuyện mới được.

Chu Lục Hàn không quan tâm ở nơi nào, anh đến đây vì muốn làm sáng tỏ hiểu lầm, trong phòng hay trong sân cũng không có gì khác biệt.

Chân của anh chưa hồi phục hoàn toàn, đi đường không có lực. Một tay đại đội trưởng khiêng hai chiếc ghế, một tay đỡ anh.

"Không cần, tôi tự mình đi được.

" Chu Lục Hàn từ chối, chân này của anh không thành vấn đề, đi đường chậm một chút là được, không cần đỡ.

Chu Lục Hàn đi sau lưng đại đội trưởng nhìn thấy vợ chưa cưới của mình.

Nói thế nào nhỉ, khi còn nhỏ anh đã gặp chú Đường và dì Đường, chú Đường có dáng vẻ thế nào anh không nhớ rõ, dù sao chỉ có gương mặt đầy râu làm anh ấn tượng. Mà dì Dường có vẻ mạnh mẽ, trông có vẻ hòa ái.

Không ngờ con của hai người bọn họ lại yếu đuối như thế, cả người gầy gò, gương mặt lớn cỡ bàn tay, dáng người yếu ớt khiến anh lo không biết gió thổi có bay không.

Xem ra cuộc sống ở nông thôn rất khổ, Chu Lục Hàn cảm khái.

"Chào đồng chí Đường, tôi là chồng chưa cưới của em, Chu Lục Hàn. Tôi vừa kết thúc nhiệm vụ, bây giờ được nghỉ khoảng một tháng nên đến thăm em.

" Nói xong lại nhìn đám người đông đảo ngoài sân, nói thẳng: "Chúng ta có thể vào nhà nói chuyện không?"

Chuyện tiếp theo anh không tiện làm trước mặt mọi người.

Chu Lục Hàn không biết Đường Thanh Thanh ở đâu mới đi tìm đại đội trưởng, anh nhìn mọi người vây quanh ở nhà mình cũng không tiện nên thuận miệng khuyên Đường Thanh Thanh: "Thanh Thanh, vậy em dẫn đồng chí Chu về thăm nhà đi, vừa rồi anh ta còn nói không biết em ở đâu. Bây giờ tôi phải sắp xếp cho người trong đại đội bắt đầu làm việc.

"

Được thôi, đại đội trưởng đã nói vậy, Đường Thanh Thanh chỉ có thể kìm nén sự khó hiểu, dẫn Chu Lục Hàn ung dung đi ra ngoài.

"Chị Thanh Thanh, em mang gùi về cho chị nhé.

" Hắc Oa thấy Đường Thanh Thanh không còn sức nên đeo gùi trên lưng, cùng nhóm người Tam Dương, Đại Hỉ hi ha chạy đi.

Vừa rồi mẹ Tam Dương căn dặn bọn họ không được đi theo chị Thanh Thanh và người thanh niên kia, phải để cho hai người họ nói chuyện với nhau.

"Đồng chí Đường, đi đường nào?" Chu Lục Hàn nghiêng đầu nhìn Đường Thanh Thanh.

Lúc này nhìn lại, dường như sắc mặt Đường Thanh Thanh đã khá hơn, không còn tái nhợt mà đã hồng hào hơn.

Song, Chu Lục Hàn vẫn cảm thấy đối phương quá gầy, nhìn không khỏe mạnh. Nếu để anh nuôi, chắc chắn sẽ có một ngày ba bữa cơm tùy cô nấu, khoảng một tháng sau có thể nuôi cô thành trắng trắng mập mạp.

Đường Thanh Thanh không biết dưới vẻ ngoài chững chạc đàng hoàng thì người này đang nghĩ gì. Sau khi lấy lại tinh thần cô đi lên trước một bước, dẫn đường cho Chu Lục Hàn.

Không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi nghỉ ngơi một hồi Đường Thanh Thanh cảm giác sức khỏe dễ chịu hơn nhiều. Vừa rồi đi đứng còn không có sức, bây giờ giống như đã khỏe lại.

Hai người không hề nói gì, sau khi về đến nhà, Đường Thanh Thanh hỏi: "Đồng chí Chu, anh là chồng chưa cưới của tôi sao? Nhưng nửa năm trước tôi đã nhận thư của chồng chưa cưới, anh ấy nói.

.

.

"

Câu kế tiếp Đường Thanh Thanh không nói nữa.

Dường như Chu Lục Hàn đã biết cô sẽ hỏi chuyện này, anh lấy một túi đồ trong giỏ đồ mang theo bên người.

"Em nhìn đi, đây là thẻ căn cước của tôi, đây là ảnh chụp trong quân ngũ cùng ba mẹ em. Mặc dù đã qua mấy năm nhưng mặt tôi không thay đổi nhiều, em nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được.

"

Một lát sau, sau khi Đường Thanh Thanh xem xong, anh mới giải thích vì sao xảy ra chuyện đó.