Linh Trù Làm Ruộng Những Năm 60

Linh Trù Làm Ruộng Những Năm 60

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Hiểu Xuân Hoa
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 3,300
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Hiện Đại
Điền Văn
Dị Năng
     
     

Sau khi làm nhiệm vụ, phần anh phụ trách chấp hành xảy ra biến cố, dẫn đến anh bị thương nặng rơi xuống sông. Sau đó anh được cứu đưa vào bệnh viện, chờ hơn nửa tháng mới có thể nói chuyện. Tiếp theo, anh chứng minh thân phận rồi được chuyển đến viện quân y, quân đội lại điều tra lại lịch, xác nhận anh không có vấn đề mới được rời bệnh viện.

"Tôi vừa rời bệnh viện đã xin nghỉ phép đi tìm em, là muốn nói em nhận thư sai rồi, tôi không chết.

" Chu Lục Hàn nói đến đoạn sau hơn ngại ngùng, nói cho cùng đây là mình vẽ vời thêm chuyện gây phiền phức.

"Ừm...

.

" Đường Thanh Thanh không biết nên nói gì, phong thư kia là cọng rơm đè chết nguyên chủ, nhưng vì nguyên chủ chết nên cô mới có cơ hội trùng sinh.

Đối với chuyện này, cô không có tư cách nói.

May mà Chu Lục Hàn không ép Đường Thanh Thanh, anh vốn chỉ cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cô, không hề có tình cảm.

Song, hôm nay vừa gặp mặt, anh lại cảm thấy Đường Thanh Thanh không tệ.

Ngoại trừ hơi gầy, cho dù dáng vẻ hay giọng nói, thậm chí là tính cách dịu dàng này đều là hình mẫu của anh.

Lại nhớ năm đó ba Đường có ơn với anh, anh không đành lòng để giọt máu của ông ấy chịu khổ ở nông thôn.

Anh muốn đón cô về nơi của mình, nuôi dưỡng đàng hoàng.

Không biết nửa năm qua có người nhân lúc vắng mà vào.

.

.

Vừa nghĩ đến chuyện có thể sẽ có người đàn ông khác đi đến cạnh cô, trong lòng Chu Lục Hàn dâng lên lửa giận, sát khí trong mắt lóe lên.

Khi nhìn đến Đường Thanh Thanh, anh lại thay đổi biểu lộ, cả người trở nên ôn hòa: "Thanh Thanh, anh nghe nói trước đó em bệnh một phen, bây giờ sao rồi?"

Đường Thanh Thanh bị xưng hô của anh làm cho mờ mịt.

"Đồng chí Chu, anh phải gọi tôi là đồng chí Đường.

" Đường Thanh Thanh vừa nghe người này gọi thế, cả người có cảm giác tê dại khiến cô không được tự nhiên.

Chu Lục Hàn nhìn cô với vẻ vô tội, hùng hồn nói: "Anh vừa nghe mọi người trong đại đội gọi em là "Thanh Thanh", vậy anh là chồng chưa cưới của em, chắc chắn sẽ thân thiết hơn người khác, em có thể gọi anh là Lục Hàn.

"

Chu Lục Hàn đang định giả ngu, trước tiên làm rõ danh nghĩa chồng chưa cưới của mình hẳn nói.

Anh cảm thấy đánh trận phải giành giật từng giây, trước tiên lấy được điểm cao, tìm vợ cũng giống như thế.

Đường Thanh Thanh: .

.

. Da mặt người này dày quá.

Cô không muốn giả ngu với anh ta nữa.

Cô sống một mình rất thoải mái, cô không định thay đổi, lại nói mỗi ngày cô cần rất nhiều thời gian tu luyện, không thích hợp sống cùng người khác.

Lúc cô định lấy lá thư ra để vạch trần mọi thứ, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi lạ.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm trạng nàng lên xuống chập trùng, theo lý mà nói thân thể của cô không khỏe nhanh như thế.

Trước đó khi đến nhà đại đội trưởng còn vô cùng khó chịu, sao đột nhiên lại khỏe như vậy.

Đã xảy ra chuyện gì?

Được rồi, hiểu rõ thân thể mình rồi hẳn xử lý người đàn ông này.

Đường Thanh Thanh lấy cớ đi làm cơm, đến phòng bếp kiểm tra thân thể mình, nhưng không phát hiện điều gì khác lạ.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này dùng linh lực nuôi dưỡng thân thể đã có hiệu quả?

Dù sao hôm nay thời gian ở bên ngoài không ngắn, nhưng linh khí hao phí lại không bằng một phần ba lúc trước!

Hiếm khi có được tin tức tốt, Đường Thanh Thanh lại muốn làm thức ăn ngon để chúc mừng một phen.

Đúng lúc trong nhà còn một vài con cá, có thể ăn cá ướp.

Trước đó cô lên trấn đổi được vài hương liệu, bên trong có hương liệu để ướp cá vô cùng ngon, tính toán thời gian bây giờ có thể ướp được.

"Đồng chí Chu, anh có thể giúp tôi một việc không?" Đường Thanh Thanh hơi ngại ngùng.

Lúc trước khi nuôi cá nhà không có vạc nhỏ, cô cũng lười biếng nên dùng vạc lớn ướp dưa chua.

Không ngờ bỏ vào dễ lấy ra khó.

Khi nãy Đường Thanh Thanh muốn lấy cá vốn không chạm được đáy vạc, mà cô lại không có sức nghiêng vạc xuống nên cuối cùng chỉ có thể nhờ Chu Lục Hàn ngồi ở đại sảnh giúp.

"Cần anh làm gì à?"

"Anh nghiêng vạc xuống, tôi gắp cá ra là được.

"

Anh rất khỏe, cho dù chân bị thương khiến anh không dùng hết sức cũng có thể dễ dàng nghiêng vạc lớn mà Đường Thanh Thanh không thể làm được xuống đất.

Lần này, Đường Thanh Thanh hơi tham chui người vào lấy cá ra.

Con cá này được đại đội chia cho lúc trước, gần đây cô mê ăn rau xanh có linh khí nên vẫn dư lại con cá này.

Trong nhà hiếm khi có khách đến, Đường Thanh Thanh không hẹp hòi đem ra tất cả, sau đó nhanh chóng cho cá vào nồi hấp.