"Em cẩn thận một chút.
" Đường Thanh Thanh nhắc nhở, mấy hôm nay cô nói câu này đến chán rồi. Nói thật, nếu không phải sợ người khác cảm thấy kỳ lạ thì cô sẽ dùng linh lực giúp bọn nhỏ chữa trị xương cốt.
Dù sao ba đứa nhỏ này có thể ầm ĩ như ba trăm con vịt vậy!
Tần Nhị Ngưu thấy Hắc Oa ngồi trên ghế không yên phận, ông vội bế cậu bé lên xích đu, lên đây không dễ bị ngã.
Ông bà Tần cũng rời khỏi bàn cơm, ngồi xuống ghế trò chuyện với Đường Thanh Thanh.
Nhân lúc này, chị Hai Tần vội thu dọn bàn ăn, sau đó cầm con dao từ bếp ra để bổ dưa hấu. Dưa hấu màu đỏ tươi, phía trên có mấy hạt màu nâu, nước màu hồng từ vết cắt nhỏ xuống mặt bàn...
.
"Thanh Thanh, miếng này cho cháu.
" Bà Tần đưa ruột dưa qua.
Đường Thanh Thanh không từ chối, đây là dưa cô trồng, cho dù có vị gì cũng vô cùng ngon.
"Ngon quá, đây là dưa hấu à!
"
"Đúng là ngon, không biết dưa này có trồng được không?"
"Ha ha, con sẽ trồng, năm nay khi trồng dưa con luôn đi theo chị Thanh Thanh đó.
" Hắc Oa đắc ý nói.
Đường Thanh Thanh gật đầu: "Trồng dưa không khó, quan trọng là giai đoạn nảy mầm. Nếu năm sau chú Nhị Ngưu muốn trồng thì có thể thu gom những hạt dưa hấu này, sang năm không cần lên trấn mua.
"
Quan trọng là những hạt giống này được Đường Thanh Thanh dùng linh khí cải tạo, sức sống cao, rất ngọt, thích ứng với hoàn cảnh sinh trưởng ở thôn Giang Hạ, nhưng chuyện này không cần phải nói ra.
"Đúng đúng đúng, mình phải thu gom hạt giống dưa hấu này.
" Tần Nhị Ngưu nói xong thì đi vào bếp tìm chén nhỏ, bảo mọi người đừng bỏ hạt lung tung.
Lần này trồng dưa hấu đạt được thành công lớn, Đường Thanh Thanh đưa dưa chín cho mấy hộ gia đình, còn lại để cho mình ăn.
Mặc dù số lượng không ít nhưng trong nhà ăn dưa cũng không ít.
Từ khi có dưa hấu, Đường Thanh Thanh không nấu cơm nữa, dù sao đồ ăn có linh khí chỉ có rau xanh, cháo rau, mì rau hoặc rau xào cô đã chán ăn.
Còn Đạp Tuyết nữa, trước kia nó còn ăn rau, bây giờ sáng sớm sẽ ăn dưa, không thì không có sức làm việc.
Dáng vẻ đanh đá kia khiến Đường Thanh Thanh không đành lòng nhìn thẳng!
Sau khi làm xong vụ gặt, người trong thôn lại dần rảnh rỗi.
Cuối cùng ao cá ở trên núi kia vẫn bị cán bộ công xã trên trấn biết được, chẳng qua lúc đó đã chia cá cho mọi nhà ăn hết, lại thêm năm nay đại đội Giang Hạ thu hoạch lượng lớn lương thực nên lãnh đạo công xã không có cách nào chỉ có thể phê bình đại đội trưởng vài câu.
Trở lại trong thôn, bô lão tộc Tần tức giận nói.
"Đội trưởng, chuyện này cháu phải đề xuất điều lệ, không thì những người này còn tưởng rằng đại đội chúng ta dễ bắt nạt, dám giẫm lên đầu chúng ta mà ị.
"
Bô lão tộc Tần vốn là người nóng tính, bây giờ xảy ra chuyện như thế càng tức giận hơn.
Những kẻ từ bên ngoài đến đúng là phách lối, mới sát nhập vào đại đội hai ba tháng mà đã gây ra nhiều chuyện ầm ĩ như thế, không chỉ xúi giục người trong thôn và trẻ con tranh giành lợi ích, ảnh hưởng đoàn kết thôn mà còn dám đi công xã báo cáo đại đội trưởng.
Nếu không phải đại đội trưởng quen biết mấy người có tiếng nói trong công xã thì không chừng lúc này bị bọn họ hại rồi.
Trong lòng đại đội trưởng uất ức, anh tự nhận mình làm chuyện gì cũng công bằng, xuất phát từ lợi ích của đại đội nhân dân, cố gắng vì tương lai tốt đẹp của đại đội Giang Hạ, không ngờ có người đâm mình từ phía sau.
Bọn họ đã bất nhân, vậy thì đừng trách mình bất nghĩa.
Đại đội trưởng gật đầu với bô lão tộc Tần: "Sau này khi sắp xếp chuyện đồng áng cháu sẽ điều chỉnh lại.
"
"Ừm, cháu có chủ ý thì tốt, có người lòng lang dạ thú, không xứng để chúng ta đối tốt với bọn chúng.
"
Mấy ngày sau, có người phát hiện chuyện ẩn khi sắp xếp việc đồng áng.
Dù sao Sở Lâm cũng trẻ tuổi nóng tính, liên tục gánh phân một tuần lễ, phát hiện ngày hôm sau vẫn phải đi gánh phân thì sắc mặt trở nên khó coi.
Anh ta mặc kệ người bên cạnh lôi kéo đi tìm đại đội trưởng, hỏi: "Đại đội trưởng, sao hôm nay lại là chúng tôi đi gánh phân, chẳng phải trước kia chuyện này xoay vòng trong tiểu đội sao?"
Đại đội trưởng không nhìn anh ta, nói thẳng: "Năm nay chúng ta khai hoang thêm năm mươi mẫu, nhiệm vụ sản xuất nặng nề, tất cả mọi người vất vả một chút, tranh thủ trồng hạt giống đậu nành năm trước thì tết đến cũng được chia nhiều đậu hũ để mài. Không thể để cho người nào đó kén cá chọn canh, chỉ muốn được hời dược.
"