Sau khi lấy thư ra Đường Thanh Thanh cảm thấy không đúng, đây là lần đầu tiên cô nhận được thư mỏng như thế từ Chu Lục Hàn.
Trong bao thư chỉ có một trang giấy.
Đường Thanh Thanh tò mò mở bức thư ra.
Sau khi nhìn rõ chữ phía trên, sắc mặt của cô trắng bệch.
"Thanh Thanh, trong thư viết gì?" Đại đội trưởng thấy sắc mặt Đường Thanh Thanh thay đổi, anh vô cùng sốt ruột.
"Trên thư nói Chu Lục Hàn bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện quân y, hỏi em có thể đi chăm sóc không...
.
"
"Em thấy sao, muốn đi thì anh viết giấy giới thiệu cho em.
" Đại đội trưởng nói thẳng.
Lần trước khi Chu Lục Hàn đến thôn anh cũng nhìn thấy, thanh niên kia không tệ, là người chân thành, ánh mắt nhìn Đường Thanh Thanh có vẻ cưng chiều.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ, gật đầu nói: "Vậy làm phiền đội trưởng, em muốn đi thăm anh ấy.
"
Bây giờ trông giữ dân cư di chuyển rất nghiêm ngặt, đi ra ngoài nhất định phải có thư giới thiệu của đại đội, trên đó còn phải ghi lý do mình đi, còn phải có con dấu của đại đội mới có tác dụng, không thì sau khi bị tóm sẽ bị trả về.
Cảm giác của cô đối với Chu Lục Hàn cũng không tệ lắm, mấy tháng nay người này có thời gian viết thư cho cô, chỉ cần không liên quan đến chuyện phải giữ bí mật thì đều nói với cô. Lúc Đường Thanh Thanh nhận được thư thậm chí còn cảm thấy mình tham dự vào cuộc sống của anh.
Đương nhiên quan trọng nhất là sau này cô có thể cảm nhận được sự vui mừng khi linh khí tăng trưởng.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Đường Thanh Thanh chỉ hận không thể bay ngay đến cạnh Chu Lục Hàn.
Đại đội trưởng thấy trên mặt cô không có vẻ không muốn, lại thêm anh biết rõ ba mẹ của Chu Lục Hàn mất sớm, chị gái duy nhất cũng đã gả đi, bây giờ viết thư để bé Thanh đi ngàn dặm xa xôi qua đó có lẽ vì có chuyện khó nói.
"Ừm, vậy em đi thu dọn đồ đạc đi, anh đi đại đội viết thư giới thiệu, sau đó tìm chú Đường đưa em đi nhà ga.
"
Đường Thanh Thanh lẻ loi một mình, đại đội trưởng không yên lòng nên định để chú Đường đưa cô đến trạm xe. Bên kia có người đón, ngồi trên xe mấy chục tiếng chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bên này của bọn họ có hai chuyến xe đi quân khu, một chuyến buổi trưa, một chuyến buổi tối. Đường Thanh Thanh thu dọn một phen có thể đi chuyến ban đêm.
Chia binh hai đường, Đường Thanh Thanh về nhà thu dọn đồ đạc.
Thật ra cũng không có gì để cô thu dọn.
Cô xếp gọn mấy bộ quần áo, Đường Thanh Thanh cầm một mảnh vải màu xám làm túi đồ, nhét mấy bộ quần áo và tiền vào. Sau đó, cô suy nghĩ một phen, lại lấy thịt hai con thỏ phơi khô và cá khô nhét vào. Lúc này vật tư thiếu thốn, mặc dù thỏ và cá đã phơi khô nhưng dù sao cũng là thức ăn mặn, đến lúc đó có thể bồi bổ cho Chu Lục Hàn.
Về phần thỏ và chó, còn có cây cỏ ở sân sau chỉ có thể nhờ chị Hai Tần trông coi giúp.
"Được, Thanh Thanh em yên tâm đi, những thứ này chị sẽ trông nom, em yên tâm đi đi.
" Chị Hai Tần vỗ ngực cam đoan.
Đường Thanh Thanh cảm ơn một phen, sau đó nói rõ chuyện trong nhà: "Chị Hai Tần, trên thư không nói tình huống của Chu Lục Hàn thế nào, em không biết mình sẽ đi bao lâu. Nếu không chị đem thỏ về nuôi đi, Đạp Tuyết cũng không cần lo, nó tự tìm thức ăn. Về phần sân sau không cần quản lý, nếu qua một thời gian ngắn em chưa về thì làm phiền anh chị Hai giúp em thu xếp là được.
"
"Được rồi, em yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc tốt cho em.
" Chị Hai Tần nói, cô thấy Đường Thanh Thanh đã thu dọn xong hành lý mới nhớ một chuyện, vội kéo cô nói: "Thanh Thanh, em mang tiền nhớ cất kỹ, chị nghe chị Ba nói đi xe lửa không an toàn lắm, có kẻ trộm tên buôn người, đến lúc đó em phải tỉnh táo một chút.
"
Đường Thanh Thanh liên tục gật đầu.
"Được, vậy chị lấy con thỏ đi, một lát sau khi em thu dọn xong thì đưa chìa khóa cửa cho chị.
" Đường Thanh Thanh còn phải thu dọn, chị Hai Tần không tiếp tục dây dưa nữa, cầm lồng thỏ đi về.
Cô phải về nhà thu dọn chỗ nuôi thỏ, con vật này nuôi không thuận tiện như gà, thỏ rất dễ bị bệnh, phải nuôi cẩn thận một chút.
Đường Thanh Thanh sắp xếp đồ một phen, dặn dò Đạp Tuyết chờ ở sân sau. Sau đó cô đóng chặt cửa, đã nghe chú Đường ở bên ngoài gọi.
"Tới đây tới đây, cháu khóa cửa rồi ra ngay.
" Đường Thanh Thanh vội đáp.
"Chú, cháu đưa chìa khóa cho chị Hai Tần đã, chú đợi cháu thêm một lát nhé.
"
"Ừm, cháu nhanh lên nhé.
" Chú Đường lên tiếng.