Linh Trù Làm Ruộng Những Năm 60

Linh Trù Làm Ruộng Những Năm 60

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Hiểu Xuân Hoa
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 3,289
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Hiện Đại
Điền Văn
Dị Năng
     
     

Từ thôn Giang Hạ đi đến trạm xe lửa phải mất hai giờ, bọn họ cũng không mua vé, nên đi đến sớm để nhìn tình hình một chút.

Chỉ một lát sau, Đường Thanh Thanh đã quay trở lại, trong tay còn cầm thêm một chiếc túi vải, bên trong là bánh bột ngô mà bà Tần và chị Hai Tần cùng làm. Thức ăn trên xe lửa rất đắt, thời tiết này cầm theo mấy chiếc bánh bột ngô ăn cũng được.

Xe bò lắc lư đi đến nhà ga, vé xe đi đến quân khu phải tốn bảy xu sáu hào, may mà mỗi tháng Chu Lục Hàn đều sẽ gửi cho cô năm đồng theo thư, bằng không Đường Thanh Thanh sẽ không trả nổi vé xe lửa.

"Bé Thanh, cháu giữ kỹ thư giới thiệu này, cho dù đi xe lửa hay đến quân khu cũng sẽ tra xét. Đại đội trưởng không biết cháu đi bao lâu nên viết cho cháu ba tờ, mỗi tờ có thời hạn khoảng một tháng. Trên đường đi có chuyện gì cháu có thể gửi thư hoặc phát điện báo, đại đội trưởng sẽ cho Hỉ Oa đi xem thử.

"

Đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà, mọi người không yên lòng. Chỉ là thằng nhóc nhà họ Chu chỉ có một mình, Thanh Thanh lại có tình nghĩa đồng ý đi chăm sóc, bọn họ là người lớn cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể căn dặn nhiều hơn.

"Biết rồi! Chú, bây giờ không còn sớm, chú mau về đi, buổi tối đi đường không an toàn, hơn nữa đã hơn nửa ngày trâu không được ăn cỏ rồi...

.

"

Nói đến đây trong lòng Đường Thanh Thanh cảm thấy hơi khó chịu, cô chăm sóc những con trâu này hơn nửa năm cũng có tình cảm. Bây giờ cô vội vàng rời đi, không biết đại đội trưởng sẽ giao trâu cho ai chăm sóc đây.

Chú Đường nghe Đường Thanh Thanh nói lại cảm giác lời này không đúng, nhưng ông không suy nghĩ nhiều, vung roi trúc trong tay để bò quay đầu về nhà.

Lời nên nói đã nói hết, xuống xe lửa cũng có người quân đội đón, bé Thanh cũng thông minh sẽ không xảy ra chuyện gì, chú Đường mang theo bụng suy nghĩ rời đi.

Bản thân Đường Thanh Thanh không có cảm giác gì, lúc ở Tu Tiên Giới cô thường đi loạn một mình, đi qua những nơi không biết nguy hiểm thế nào, đoạn đường hơn một nghìn dặm này có gì để sợ hãi.

Chỉ là trước kia ở Tu Tiên Giới đa số dùng pháp khí bay đi, dựa vào linh khí. Không biết ở thế giới này xe lửa đi như thế nào, dựa vào cái gì, có dễ chịu như ngồi pháp khí không!

***

"Không muốn tiếp tục ngồi xe lửa nữa.

" Đường Thanh Thanh tuyệt vọng nói.

Xe lửa này không giống như trong tưởng tượng của cô, ngồi còn không thoải mái như xe bò.

Đường Thanh Thanh quyết định trở về phải nói với nhóm người chị Hai Tần để bọn họ đừng mong chờ nữa.

Vừa mới lên xe lửa cô đã nghĩ vậy.

Đáng thương cô còn phải ngồi trên xe lửa chờ hai mươi bốn hai mươi lăm tiếng, đúng là quá tra tấn người.

Trên xe lửa vô cùng ồn ào, loại người nào cũng có, rất hỗn loạn.

"Hu hu, mẹ ôm con một cái.

.

.

"

"Nhóc con, cậu ngồi sáng bên kia đi, để bác gái có chỗ ngồi.

.

. Ôi, cảm ơn nhóc con.

"

Lúc này Đường Thanh Thanh phiền chán ngũ quan của mình quá thính, không chỉ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán còn có thể nghe đủ loại mùi, có mùi mồ hôi, mùi tanh, còn có mùi hôi chân.

.

.

Bây giờ không còn cách nào, cô chỉ có thể lãng phí linh lực phong bế khứu giác của mình, sau đó tựa vào mặt bàn ngủ một giấc.

Ngủ thiếp đi thì có thể không cảm nhận được gì nữa!

Lúc này đang là ban đêm, Đường Thanh Thanh tỉnh giác cũng không bất ngờ.

Lúc ngủ thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã là ba giờ sáng, thời gian này là lúc mọi người ngủ say nhất.

Lúc ở nhà Đường Thanh Thanh đã quen đi ngủ lúc tám giờ, tối hôm qua cô ngủ sớm, bây giờ đã ngủ đủ.

Lúc này mọi người đang ngủ, ngoại trừ tiếng ngáy cũng chỉ có vài câu chuyện hoang đường, như thế đã tốt hơn hôm qua nhiều. Người chung quanh Đường Thanh Thanh đều đang ngủ, cô không tò mò nên tiếp tục nằm sấp lên bàn.

Song, sau khi phong bế khứu giác thì cô cảm thấy thính giác và thị giác của mình tốt hơn nhiều.

"Hít.

.

. Xẹt xẹt.

.

.

" Âm thanh ầm ĩ vang lên, Đường Thanh Thanh cảm thấy có gì đó không đúng.

Năm nay, quần áo đều là con đầu mặc sau đó đến con kế mặc, không có một miếng vá sẽ không nỡ ném, sao lại có người xé quần áo chứ.

Hơn nữa nghe tiếng này không chỉ xé của một người.

Đường Thanh Thanh nghĩ ngày mai có thể nhìn thấy Chu Lục Hàn, đến lúc đó muốn bao nhiêu linh khí sẽ có bấy nhiêu nên cô không đau lòng nữa. Cô dùng luồng linh khí dò xét xung quanh.