Linh Trù Làm Ruộng Những Năm 60

Linh Trù Làm Ruộng Những Năm 60

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Hiểu Xuân Hoa
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 3,277
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Hiện Đại
Điền Văn
Dị Năng
     
     

Đường Thanh Thanh cẩn thận nhặt tiền trên đất lên, nhìn thấy gã đàn ông cường tráng chạy đi, cô cảm thấy không đúng, cô vội hô: "Tên mập đang chạy cũng là đồng bọn...

.

"

Vừa hô xong, lập tức có người đi lên bắt gã đàn ông to con kia lại.

"Mấy người đang làm gì thế? Mau dừng tay cho tôi.

" Cuối cùng nhân viên phục vụ đã đến.

Ban đầu bà đang híp mắt dưỡng thần, không ngờ trong toa lại ồn ào ầm ĩ, bà không ngủ được nữa nên vội đến xem một phen, không ngờ thấy người trong nửa toa xe đang đánh nhau.

Lúc này mọi người vô cùng tức giận, nào quan tâm đến nhân viên phục vụ.

Đúng lúc Đường Thanh Thanh nhặt tiền lên, vội đi đến cạnh nhân viên phục vụ giải thích tình hình một phen.

Nhân viên phục vụ điều mấy người từ toa khác đến ngăn lại chuyện ồn ào trong toa xe.

Giờ này không có cách nào chia tiền cho mọi người, dù sao cũng có không ít tiền, người bị trộm cũng nhiều. Ngộ nhỡ lúc này trả lại sau đó không khớp thì phiền phức to rồi.

"Hai người kia chúng tôi sẽ dẫn đi thẩm vấn, mọi người ở trong toa xe đừng đi nơi khác, một lát sẽ có người đến tra hỏi, sau khi điều tra xong sẽ trả tiền lại cho mọi người. Song, không được gây sự nữa, không thì sẽ giam tất cả mọi người lại.

"

Nhân viên phục vụ nói xong thì quay đầu tìm Đường Thanh Thanh: "Vị đồng chí này, làm phiền cô theo chúng tôi một chuyến. Cô là người đầu tiên phát hiện ra tên trộm, chúng tôi cần phải tìm hiểu tình huống.

"

Trong xe hò hét ầm ĩ, Đường Thanh Thanh cũng muốn nhanh chóng đi đến nơi khác, nghe vậy cô lập tức cầm túi quần áo của mình đi theo sau nhân viên phục vụ.

Sau khi điều tra một phen, cuối cùng đã biết rõ mọi chuyện, cũng tính toán được tiền của mọi người, trả lại cho từng người.

Chuyện kết thúc, Đường Thanh Thanh trở về chỗ của mình. Lúc này đã hơn mười giờ sáng, từ hôm qua khi lên xe lửa cô không ăn gì cả, lúc này bụng ục ục vang lên.

Cô lấy bánh bột ngô ra chưa ăn được mấy miếng, một thím dẫn theo con đi đến không nói gì đã bảo con quỳ trước mặt Đường Thanh Thanh.

"Đang làm gì thế?" Đường Thanh Thanh khó hiểu.

"Ân nhân, tôi dẫn con đến cảm ơn cô, nếu không nhờ cô bắt tên trộm kia thì hai mẹ con chúng tôi không còn đường sống nữa.

.

.

"

Thì ra hai mẹ con từ tỉnh khác đến muốn tìm thầy trị bệnh, tiền trên người là do hương thân phụ lão gom góp. Nếu lần này tiền bị tên trộm trộm mất thì đứa bé kia sẽ không còn đường sống.

Mấy năm trước chồng của thím ấy chết đuối vì cứu người, nếu con lại xảy ra chuyện nữa thì nhà này sẽ tan nát.

Đường Thanh Thanh nghe thấy chuyện này cảm thấy hơi xấu hổ, lúc trước cô vì muốn học chiêu của tên trộm kia mà cố ý đợi một lúc. Nếu cô biết sẽ có chuyện thế này thì lúc đó cô nên đánh thức mọi người, may mà không để cho hai tên trộm đào tẩu.

Đường Thanh Thanh thấy đứa bé mặt vàng như nến, cô lấy một chiếc bánh bột ngô khác đưa cho đứa bé.

"Ân nhân, chúng tôi không thể báo đáp cô, sao lại để cô đưa đồ chứ?" Thím kia vội từ chối.

Lúc này lương thực quý giá, một túi lương thực có thể đổi được một cô vợ đấy.

Đường Thanh Thanh lấy ra đã quyết định không cất đi, cô nói: "Đây là tôi cho đứa bé ăn, không liên quan đến thím.

"

Sau khi cảm ơn một phen, thím kia mới dẫn đứa bé cầm bánh bột ngô đi về.

Vừa mới xảy ra chuyện đánh nhau, nhân viên phục vụ quản lý rất nghiêm, cho dù cùng toa xe cũng không cho đi loạn.

Sau đó trên đường đi rất thuận lợi, hơn bảy giờ tối đoàn tàu đến trạm.

Đại đội trưởng đã nhắn số tàu cho Chu Lục Hàn, Đường Thanh Thanh vừa đi xuống đã thấy người giơ bảng, trên đó viết ba chữ to "Đường Thanh Thanh".

"Chào đồng chí, tôi chính là Đường Thanh Thanh.

" Cô đi qua.

Người đứng đón là Lý Mẫn Tư, lúc trước anh đề nghị Chu Lục Hàn viết thư hỏi xem Đường Thanh Thanh có muốn đến không. Trước đó người anh em của anh vẫn lòng lạnh như băng, ngay cả hoa khôi trong đoàn văn công cũng không làm Chu Lục Hàn rung động, không ngờ một lần đi nông thôn thì núi băng lại thành núi lửa, trở nên vô cùng nhiệt tình.

Anh không đành lòng nhìn Chu Lục Hàn chịu nỗi khổ tương tư, lại nói lần này chân anh ta bị thương hai lần nên không thể tùy tiện dưỡng thương như lần trước.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, như thế chẳng phải cơ hội tốt sao.

May mà cô gái Đường Thanh Thanh này cũng có tình, vừa nghe lão Chu bị thương đã vội chạy đến đây.