"Tôi là bạn nối khố của Chu Lục Hàn, Lý Mẫn Tư. Đồng chí Đường Thanh Thanh, hôm nay tôi đưa cô đến nhà khách bộ đội ở một đêm, mai sẽ dẫn cô đi gặp lão Chu, cô thấy thế nào.
"
Nhìn quầng thâm dưới mắt cô gái này đen như thế, có lẽ tối qua ở trên xe lửa không nghỉ ngơi tốt. Nếu lão Chu biết không biết sẽ đau lòng thế nào, vẫn cho cô ấy đi nhà khách nghỉ ngơi trước một đêm vậy.
"Vâng, nghe theo anh sắp xếp.
"
Đúng lúc Đường Thanh Thanh cũng không muốn bẩn thỉu đi gặp Chu Lục Hàn.
Nhà khách bộ đội chỉ có mấy căn phòng, bình thường người thân đến thăm đều ở đây. Được Lý Mẫn Tư dẫn đi, Đường Thanh Thanh nhanh chóng được sắp xếp xong xuôi.
"Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi về ký túc xá trước. Sáng mai tôi sẽ đem bữa sáng đến, ăn xong sẽ dẫn cô đến bệnh viện.
" Lý Mẫn Tư nói đến lịch trình ngày mai.
"Vâng, hôm nay cảm ơn anh, vất vả rồi.
" Đường Thanh Thanh khách khí nói.
"Không sao, tôi và Chu Lục Hàn là anh em nhiều năm, đừng để ý chuyện này.
" Nói xong anh rời đi.
Ngủ một giấc thật ngon, sáng ngày hôm sau Đường Thanh Thanh đã thức giấc. Trước đó cô nghe Chu Lục Hàn nói bộ đội có nhiều quy củ, không được phép đi loạn nên đợi ở trong phòng tu luyện.
Đúng tám giờ rưỡi Lý Mẫn Tư đến đây, còn cầm theo một bát cháo, một chiếc bánh bao và một quả trứng.
"Tối qua quên hỏi cô ăn gì, tôi mang theo vài thứ cho cô nếm thử, ăn xong chúng ta đến bệnh viện thăm lão Chu.
" Sau khi Lý Mẫn Tư đưa đồ cho Đường Thanh Thanh xong anh không đi vào, vẫn đứng ở cửa.
Đường Thanh Thanh nhanh chóng ăn cháo và bánh bao, sau đó rửa hộp cơm, cho trứng gà vào trong túi, lại theo Lý Mẫn Tư ra cửa.
Lần này Chu Lục Hàn bị thương không nặng nhưng nơi bị thương giống như lần trước cho nên càng thêm phiền phức. Bác sĩ cũng nói nhất định phải dưỡng thương cho tốt, không thì có thể sẽ bị ảnh hưởng.
Làm quân nhân, đặc biệt là quân nhân có năng lực tác chiến xuất chúng, tay chân linh hoạt là quan trọng nhất.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Chu Lục Hàn vẫn giống như trước nhưng Lý Mẫn Tư biết trong lòng anh nặng nề. Cũng vì nguyên nhân này nên anh mới đề nghị Chu Lục Hàn hỏi Đường Thanh Thanh có muốn đến không.
Dù sao bác sĩ đã nói tâm trạng tích cực thì bệnh nhân mới khỏe nhanh được!
Lý Mẫn Tư biết chắc chắn Chu Lục Hàn sẽ không nói chuyện này với Đường Thanh Thanh, vì thế trên đường đi anh vẫn nói rõ mọi chuyện.
"Chuyện là như thế, gần đây trong lòng lão Chu rất khó chịu.
"
Đường Thanh Thanh hiểu cảm giác này, cô là cao thủ ở Tu Tiên Giới, khi đi vào thế giới xa lạ này, không những có thân thể yếu ớt mà đẳng cấp tu luyện còn không thể đột phá ba tầng. Lúc đó cô rất buồn bã.
"Anh yên tâm đi, nhất định tôi sẽ khuyên Chu Lục Hàn.
" Cùng lắm thì anh theo cô về thôn Giang Hạ trồng trọt, người chăm chỉ lại làm được việc thế này được đại đội trưởng vô cùng hoan nghênh.
Đường Thanh Thanh nghĩ như thế.
Không biết vì sao nhìn cô như thế, Lý Mẫn Tư lại càng thêm không yên lòng.
Thậm chí anh muốn đi về.
Nhưng mọi thứ đã không còn kịp, bọn họ đã đi đến trước cửa bệnh viện.
"Chu Lục Hàn ở đâu?" Bệnh viện quân đội rất lớn, trong đó đa số là thương binh.
"Cô đi theo tôi vào đi.
"
Lý Mẫn Tư đưa cô đến trước phòng bệnh của Chu Lục Hàn, bây giờ phòng bệnh tương đối rộng rãi, Chu Lục Hàn có thể độc chiếm một phòng.
"Lão Chu, cậu xem tôi đưa ai đến cho cậu này!
"
Lý Mẫn Tư chưa đến đã nghe tiếng.
Chu Lục Hàn đã quen với trò vặt của Lý Mẫn Tư, vốn khinh thường chơi với anh ta, nghe thế không hề ngẩng đầu lên.
Hừ, Lý Mẫn Tư không vui, hay cho Chu Lục Hàn, tôi tranh thủ đến thăm cậu, còn nghĩ cách cho cậu, lại đích thân đưa đón đón người đến cho cậu, kết quả cậu lại có thái độ như thế.
"Đồng chí Đường Thanh Thanh, xem ra hôm nay Chu Lục Hàn không muốn gặp chúng ta, vậy chúng ta đi.
"
Nhìn động tác làm quá của Lý Mẫn Tư, Đường Thanh Thanh bật cười.
"Thanh Thanh, em đến rồi!
" Chu Lục Hàn vô cùng bất ngờ, nếu không phải bác sĩ dặn đi dặn lại không được di chuyển chân thì chắc chắn anh sẽ bước xuống lôi kéo Đường Thanh Thanh.
Chu Lục Hàn nhìn thấy đối phương nhìn mình cười, vội giải thích: "Không phải vừa rồi anh không muốn gặp em...
.
"
"Ha ha, lão Chu cậu nói không phải không muốn gặp đồng chí Đường Thanh Thanh, vậy thì chắc là không muốn thấy tôi rồi, như thế tôi đi nhé.
" Nói xong Lý Mẫn Tư đi ra ngoài, còn tiện thể đóng cửa phòng bệnh lại.