Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Chương 40
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chap 34: Người quen.
Cả 2 nhìn nhau một hồi rồi hét lên, hoá ra trong lúc vô ý, vô tứ, Tử Uyên đã ngồi lên người của chàng trai ấy. Khi cả 2 nhận ra thì đều hoảng hốt, cậu ta ngồi phắt dậy, còn nó thì đứng bật dậy, hành động đó đã làm cái kính dày cộm của nó bay đi đâu mất.
" Này, cô không có mắt hả?".
" Tôi...
.
.
.
tôi.
.
.
.
.
xin lỗi"- Tử Uyên cúi gằm mặt xuống, cô sợ người khác sẽ nhìn thấy gương mặt cô.
" Cô muốn gì ở tôi thì nói chứ sao lại làm như thế"
" Muốn gì ở tôi? Ý cậu ta là sao chứ? Sao trên đời này lại có nhiều người ảo tưởng sắc đẹp thế không biết. Nhịn, phải nhịn, phải nhịn, phải nhớ mày đang là Tử Uyên"- Tử Uyên đứng suy nghĩ rồi im lặng không nói gì.
" Sao im lặng thế? Muốn được ôm chứ gì? Lại đây đi, miễn cưỡng tôi cũng có thể nhưng hôn thì không được đâu đấy"
" Này, anh.
.
.
.
.
"
" Véo.
.
.
"
" Vèo.
.
.
"
" Vù.
.
.
.
.
"
" Vụt.
.
.
.
"
" Vi.
.
.
.
vu.
.
.
.
vi.
.
.
.
vu"
" Con nhỏ đó.
.
.
.
.
là nó. Này, không được chạy"