Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 341
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

Nội tạng heo đều được móc hết ra, bỏ vào một chiếc nồi sắt lớn, hắn nhìn Khương Ly, hỏi:

"Cô nương, muốn phần nào, để ta cắt trước cho?"

Khương Ly đáp: "Đại ca, cắt cho ta ba cân mỡ lá, thêm năm cân thịt ba chỉ.

"

Tôn Dân Phú thoăn thoắt cầm dao cắt thịt, cân nặng vừa đủ, không sai lệch dù chỉ là một phân.

Khương Ly nhìn mà tán thưởng: "Đại ca thật khéo tay.

"

Tôn Dân Phú cười đáp: "Ta làm nghề này cũng gần hai mươi năm rồi.

"

Trương thị bắt đầu tính tiền, mỡ lá tính hai mươi sáu văn một cân, thịt ba chỉ hai mươi hai văn một cân, tổng cộng một trăm tám mươi tám văn.

Trương thị tính vậy là đã ưu ái cho Khương Ly, bởi con lợn này là do nàng tự mang tới, giá thịt heo bây giờ đắt đỏ, thịt thường ít mỡ nhiều nạc cũng phải ba mươi văn một cân, mỡ lá thì ba mươi bảy văn.

Khương Ly trả tiền, Trương thị lại đưa thêm cho nàng một khúc xương lớn:

"Đa tạ cô nương đã giúp đỡ, nếu sau này cô nương có săn được lợn rừng nữa, cứ mang đến cho nhà ta.

"

Khương Ly nhận lấy khúc xương, gật đầu đồng ý.

Một chút thịt này, nếu không phải là con lợn nàng săn được, chỉ sợ mua cũng phải mất hơn hai trăm văn, kiếm tiền thì khó, tiêu tiền lại dễ.

Nàng bỏ thịt và khúc xương vào cái giỏ sau lưng, lấy hai con gà rừng ra xách theo, rồi dựa vào ký ức của nguyên chủ, thẳng đường đi tới tiệm gạo.

Tiệm gạo không lớn, chỉ có vài chiếc vại lớn chứa đầy lúa, lúa mạch, gạo, đậu và bột mì.

Chưởng quỹ ung dung ngồi trước cửa, thấy bóng dáng Khương Ly thì hỏi, giọng không mấy niềm nở:

"Mua gạo à?"

Khương Ly không để tâm, chỉ hỏi lại: "Bây giờ giá thế nào?"

"Gạo năm mươi văn, lúa mạch năm mươi lăm văn, gạo trắng sáu mươi hai văn, bột mì cũng sáu mươi hai văn.

"

"Một đấu?"

Chưởng quỹ cười khẩy: "Không thì cô nương nghĩ là một thạch sao?"

"Đắt thế.

"

"Tăng giá rồi, sau này còn đắt hơn nữa.

"

Khương Ly hít sâu một hơi, tính toán trong lòng, tiền nàng kiếm được hôm nay, dù dùng để mua gạo hết, cũng chẳng mua được bao nhiêu.

Chưởng quỹ thấy nàng đứng trầm ngâm, cất giọng hỏi lớn: "Cô nương, có mua không?"

"Mua.

"

Nàng đáp dứt khoát, làm chưởng quỹ sững lại, rồi lập tức nở nụ cười.

"Cô nương muốn mua gì, bao nhiêu?"

"Hai đấu gạo, hai đấu gạo trắng, một đấu bột mì.

"

"Được, hai trăm tám mươi sáu văn.

"

Gạo còn chưa cân, chưởng quỹ đã báo giá, Khương Ly gật đầu:

"Chưởng quỹ, cân đi.

"

Nàng định lấy tiền ra, thấy chưởng quầy cân xong một đấu liền hỏi:

"Cô nương mang túi đến đựng không?"

Nàng ngẩn người.

Lúc nãy Trương thị dùng một chiếc túi vải nhỏ để đựng thịt cho nàng, đó là túi cho không. Giờ phải đựng gạo, nhưng nàng lại không có túi.

Chưởng quỹ thấy nàng đứng ngây ra, bèn cười hỏi: "Cô nương không mang túi đựng gạo sao?"

"Ừm, ban đầu ta không nghĩ sẽ mua gạo.

"

Chưởng quỹ chỉ tay sang tiệm đối diện: "Ở bên kia có bán túi đựng gạo, cô nương qua đó mua một cái.

"

Sau này sẽ còn cần dùng đến túi đựng gạo, Khương Ly nghĩ đi nghĩ lại, đành đi sang tiệm đối diện.

Đó là những chiếc túi vải bố đã may sẵn, nàng xem kỹ, thấy mũi khâu rất dày dặn. Chưởng quỹ cười giới thiệu: "Cô nương yên tâm, túi đựng gạo nhà ta, đựng bột mì cũng không sợ rơi ra ngoài.

"

"Bao nhiêu tiền?"

"Cô nương, mười văn một cái.

"

Thời buổi này vải không rẻ, nhưng túi vải bố này chẳng chứa nổi một trăm cân gạo, không đáng mười văn.

"Bốn văn.

"