Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 332
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

Khương Ly đang bận làm gà, ngẩng đầu lên liền thấy đám người lão Tiết gia đã rời đi từ lúc nào.

Rửa sạch gà xong, nàng vừa định gọi Tiết Mãn mang thớt tới, chợt nhớ ra trong nhà này không có thớt, ngay cả khúc gỗ để dùng thay thế cũng chẳng có.

Nàng sững người.

"Nương, có chuyện gì sao?"

"A nương, người không khỏe ở đâu sao?"

Khương Ly lắc đầu, giơ con gà trong tay lên, cười khổ:

"Ta muốn chặt gà, lại không có thớt.

"

Tiết Mãn: …

Tiết Ninh: …

Nhìn hai hài tử ngơ ngác, Khương Ly đành phải vào nhà, trải một ít rơm khô lên đất, sau đó chuyển bao lương thực và thịt sang một bên, lấy ra tấm ván gỗ vuông, rửa sạch để dùng.

Nấu nguyên con gà cũng được, nhưng hương vị sẽ nhạt nhẽo, Khương Ly vốn không thích ăn nhạt.

Nàng chặt gà thành từng miếng nhỏ, mặc dù trông con gà không lớn, nhưng mỗi con cũng nặng khoảng hai cân. Chặt hai con gà xong, vừa đủ đầy một nồi.

Khi vừa bắt được hai con gà rừng, Khương Ly đã nghĩ sẵn cách chế biến.

Nàng lấy một ít mỡ heo, cắt thành miếng nhỏ thả vào nồi, để mỡ tan ra, vớt những miếng tóp mỡ vàng ươm ra, đổ thịt gà đã chặt vào, lập tức nghe tiếng xèo xèo trong nồi.

Cầm muôi gỗ, đảo đều tay.

Mặc dù không phải dùng chảo gang, nhưng chiếc nồi lớn này vẫn ổn, lửa cháy nhờ củi khô cũng dễ kiểm soát. Chẳng mấy chốc, hương thơm của thịt gà đã lan tỏa khắp góc viện.

Tiết Mãn và Tiết Ninh dán mắt vào nồi thịt gà, Khương Ly cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Thân thể này chắc hẳn cũng đã lâu lắm rồi không được ăn thịt.

Mùi thơm ấy dường như đánh thức con sâu thèm ăn trong bụng.

Nàng đói thật.

Nồi cháo gạo kê trên bếp đã chín nhừ, hạt gạo nở đều, sánh mịn.

Khương Ly không định nấu hết chỗ thịt gà trong một bữa, nàng cần cái nồi đất để đựng phần gà còn lại, bảo Tiết Mãn và Tiết Ninh lấy bát ra múc cháo, may mà còn ba cái bát mẻ, vừa đủ để đựng hết nồi cháo.

Sau khi rửa sạch nồi đất, đun khô nước trong nồi đất trên bếp lửa, tiếp đó đổ nửa nồi thịt gà đã đảo vàng ươm vào nồi đất.

Lấy hạt tiêu khô hôm trước mua từ tiêmk thuốc ra, nàng ném vài hạt vào nồi, rang thơm lên, đổ nước lạnh vào, sau đó đổ chỗ thịt gà còn lại vào, nước vừa ngập thịt.

Nàng rắc thêm chút muối, tăng lửa lên nấu.

Đáng tiếc không mua được ớt khô, nàng cũng chẳng biết thời này có trồng ớt hay không.

Nếu có ớt khô, nấu cùng hạt tiêu thì hương vị sẽ còn đậm đà hơn nữa.

Nhưng với điều kiện hiện tại, mua được hạt tiêu cũng đã là may mắn lắm rồi.

Thịt gà rừng cần ninh lâu một chút.

Nàng mang hũ sành vào nhà, sắp xếp lại đồ đạc xung quanh, chờ gà chín.

Nước trong nồi sôi, mùi thơm của thịt gà càng thêm nồng nàn, sắc trời cũng đã tối.

Trong thôn vẫn còn vài nhà chưa tắt đèn, ngồi hóng mát ngoài sân.

Bỗng có người khịt khịt mũi, như ngửi thấy mùi thịt gà.

"Các ngươi có ngửi thấy mùi thịt gà không?"

Người bên cạnh cười cười: "Chắc là bụng đói quá nên sinh ảo giác rồi. Đêm khuya thế này, làm gì có thịt gà mà ngửi.

"

Người nói cũng hít sâu vài hơi, có phần bối rối, hình như thật sự là mùi thịt gà.

"Đêm hôm thế này, nhà ai đang ăn thịt?"

"Chắc là nhà thôn chính. Ngoài nhà ông ấy ra, thôn này còn ai được ăn thịt. Khối nhà ăn rau dại còn chẳng đủ, lấy đâu ra thịt mà ăn.

"