Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 307
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

Tiết Mãn chạy như bay, trong lòng vui sướng khôn tả, trong nhà đã có lương thực, tối nay còn có thịt ăn, nghĩ đến mùi thơm của thịt, cậu bé không nhịn được mà nuốt nước bọt, tay chân nhanh nhẹn hơn hẳn, dường như cả người đang bay bổng trong niềm vui.

Chỉ mỗi lấy một cái bát, cũng phải nhảy chân sáo.

Khương Ly cầm lấy cái bát, rót nửa bát nước lạnh, quay sang gọi: "A Ninh, mang hũ muối ra đây.

"

Nàng bỏ một nhúm muối vào bát, nhẹ nhàng khuấy tan.

Lúc đầu định chuẩn bị hai bát, nhưng nghĩ lại, nên giết một con, xem máu gà có đủ không trước, nếu không đủ cũng đỡ phí thứ đang vô cùng quý giá như muối.

Vừa nghĩ xong, nàng đặt bát còn lại xuống, cầm lấy gà rừng.

Gà rừng bị bắt nhốt suốt hai ngày nay, trông lờ đờ đi rất nhiều. Khương Ly nhanh tay cắt cổ nó, máu chảy ròng ròng xuống bát. Con gà giãy giụa, nàng giữ chặt đầu và cánh, để máu nhỏ đều, chẳng mấy chốc con gà đã tắt thở.

Máu chỉ được nửa bát, nàng lại giết thêm con nữa, gộp máu vào với nhau, vừa đủ một bát. Chỉ trong chốc lát, máu đã đông lại.

Tiết Mãn nhìn hai con gà bị giết, liền hỏi: "Nương, sao lại giết hết cả hai con, không để lại một con để nuôi ạ?"

Khương Ly nghe vậy, bật cười ha hả: "Bọn nó là gà rừng, biết bay, không giết thì bay mất, vậy thì phí của trời. Hôm nay ăn không hết, ngày mai ăn tiếp, con còn lo gì chứ?"

Nghe Khương Ly nói vậy, Tiết Mãn vỗ mạnh vào trán mình, tự trách:

"Là con ngu ngỗ, chỉ nghĩ giết cả hai thì quá xa xỉ.

" Nói xong, cậu bé khẽ liếm môi, lại nuốt nước bọt thêm lần nữa.

Khương Ly cầm hai con gà, bỏ thẳng vào nồi nước sôi nhúng lông. Sau khi nhúng kỹ, nàng nhổ thử vài sợi lông, thấy dễ dàng, liền gọi Tiết Ninh: "A Ninh, lấy rổ tre lại đây.

"

Tiết Ninh ngoan ngoãn mang rổ tới. Nàng vớt gà ra, đặt vào rổ rồi bắt đầu nhổ lông, Tiết Ninh ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Nương, lông cứng của gà, chúng ta giữ lại phơi khô, để dành dùng dần được không?"

Khương Ly gật đầu: "Được, lát nữa nhặt ra, rửa sạch rồi phơi khô.

"

Nàng tỉ mỉ nhổ sạch lông gà, lột lớp da chân bên ngoài, rồi cầm chân gà hơ qua lửa để đốt sạch lông tơ, sau đó rửa lại bằng nước sạch, nàng cẩn thận làm từng bước một, nhanh nhẹn vô cùng.

Đám người lão Tiết gia đứng phía xa, nhìn hết quá trình Khương Ly giết gà.

Triệu Gia Tú có hơi ngoài ý muốn, nàng ấy nhìn ra Khương Ly không phải là cô nương của nông gia bình thường, cũng lờ mờ nghe nói cái gì mà nhà đại hộ rơi vào cảnh khó khăn.

Gả vào Tiết Thành Cử liền chết, mấy ngày tiếp đó nàng ngoại trừ trầm mặc canh giữ linh vị, không nói chuyện ra, thì cũng không làm việc gì.

Đến hôm nay mới biết, Khương Ly làm việc thế mà khéo léo lành nghề như vậy.

Lý lão thái dứng phía trước, đôi mắt đỏ au.

Lưu Xuân Hoa thấy dáng vẻ của mẹ chồng, trong lòng bắt đầu bày mưu tính kế, giọng nói ra liền nhuốm vẻ châm biếm: "Có thịt gà ăn mà không biết hiếu kính người già. Hai tiểu hài tử này đúng là không có lương tâm.

"

Triệu Gia Tú trợn tắng mắt, nói là tiểu bối không hiếu kính người già, khi Khương thị chưa về, sao không thấy bọn họ nói đó là tiểu hài tử chứ.

Tiết Thành Văn đứng từ xa, nhìn ba người bận rộn trước mái nhà tranh, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khương Ly có thể tự đứng vững, còn chăm lo cho hai hài tử, vậy cũng đủ khiến người ta yên lòng.

Tiết lão tam đứng sau lưng Lý lão thái, lẩm bẩm: "Khương thị mà cũng săn được gà rừng? Ngày mai ta cũng phải lên núi xem thử.

"

Chu thị tức phụ lão tam, nghe vậy liền cấu mạnh vào người hắn:

"Trong thôn có bao nhiêu hán tử đi săn, phần lớn đều tay không trở về. Đi sâu vào rừng lại càng chẳng ai dám, chàng muốn đi? Muốn đi chết hay sao?"

Lý lão thái hừ lạnh: "Đồ tiện nhân như Khương thị còn săn được, chẳng lẽ nhi tử ta đường đường là nam tử hán lại không làm nổi?"

Nói rồi bà ta phất tay: "Về thôi! Ngày mai lên núi săn gà rừng!

"